Ngồi lên giường nghỉ ngơi, lúc này Lâm Phàm không khỏi vô cùng hồi hộp, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Hy vọng là ta đoán không sai."
"Vậy thì..."
"Thiên phú của nàng ta sẽ như thế nào đây?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như thế nào mới có thể được hưởng chung thiên phú cùng với đệ tử đây?"
Lâm Phàm nghĩ vừa tới đây, đột nhiên cảm thấy một dòng thông tin xuất hiện trong não hải trả lời cho câu hỏi của hắn.
"Hả?"
"Từ khi chấp nhận để cho nàng ta làm đồ đệ của ta là đã bắt đầu rồi sao?"
"Chỉ cần suy nghĩ trong đầu là có thể trực tiếp chia sẻ thiên phú với ta ư?"
"Đây thật đúng là một tin tức tốt a."
Ít nhất điều này chứng minh hắn không có đoán sai!
Sau đó hắn liền khoanh chân ngồi lên giường thử tu luyện.
Hiện giờ Lâm Phàm đang là Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ hai.
Thiên phú nguyên bản của hắn chỉ có thể coi là miễn cưỡng chấp nhận được, tốc đôn tu hành cũng không được quá xuất sắc, tốc độ hấp thu nguyên khí của thiên địa như một con mèo nhỏ uống nước, chậm rãi chậm rãi từng chút một.
Nhưng giờ phút này, ngay sau khi hắn bắt đầu tu luyện lại phát hiện ra tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa của hắn đã vượt xa tốc độ trong quá khứ mấy chục lần!
Nếu lúc trước tốc độ hấp thu của hắn chỉ như một con mèo con đang liếm nước, vậy giờ phút này tốc độ chính là giống như một con trâu mộng a!
Tất cả huyền môn trong cơ thể đều được mở rộng, cơ thể điên cuồng hấp thu nguyên khí, nguyên khí cũng đồng thời di chuyển khắp toàn thân hắn ta, chỉ cần dùng mắt thường cũng đều có thể thấy được sự tăng cường của cơ thể Lâm Phàm.
"Quả nhiên!"
"Ta đã đoán đúng rồi."
"Ta thật sự đã xuyên không vào bên trong trò chơi tối hôm đó, hoặc là đã xuyên không vào một thế giới huyền huyễn có quy tắc tương tự với trò chơi kia."
Thứ khiến Lâm Phàm vui vẻ nhất chính là cô nàng Tiêu Linh Nhi này quả nhiên là một thiên tài!
Kể cả có không phải là dạng người thiên mệnh chi tử của Tiên Vũ đại lục thì cũng ít nhất là một người mang hình mẫu nhân vật chính a.
Có đệ tử thiên phú cao như này, chỉ cần không yểu mệnh chết non thì lo gì Lãm Nguyệt Tông không có người kế tục?
Mà loại nhân vật chính như này làm gì có thể dễ dàng yểu mệnh như vậy?
Giờ khắc này, Lâm Phàm chỉ muốn cất lên một tiếng cười thật to.
Vì cái gì mà hắn lại phải định ra những cái quy tắc kỳ lạ, thậm chí còn không quan tâm đến thiên phú, ngược lại chỉ quan tâm đến những thứ kỳ quái không có dù chỉ một chút liên quan đến "thuộc tính cá nhân" kia?
Chính là vì thời điểm này!
Nếu ngươi có tài năng nhưng không có được hình mẫu của một người nhân vật chính...
Vậy thì ngươi chỉ có khả năng đi làm đá lót đường cho một nhân vật chính khác thôi.
Vì vậy "có hình mẫu nhân vật chính" chính là tiêu chuẩn duy nhất để nhận đệ tử của Lâm Phàm
Trải qua sự hưng phấn, cuối cùng Lâm Phàm cũng có thể tĩnh tâm lại, khoanh chân dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu tu luyện.
Tuy rằng có thể "nằm ngửa chờ sung" hưởng thực lực từ đệ tử nhưng nếu đã có thể sử dụng được thiên phú kinh người như thế này mà bỏ phí chẳng phải sẽ là lãng phí của trời hay sao?
Hắn sợ bị trời phạt a!
Ở một phía khác của tông môn, Tiêu Linh Nhi đang nằm ở trên giường nhẹ nhàng thở dài.
"Cuối cùng ta đã có thể bái nhập vào sơn môn rồi a."
"Hy vọng tất cả mọi chuyện đều có thể diễn ra thuận lợi."
"Chỉ là lão sư à, ta vẫn không rõ vì sao ta đã có ngươi làm lão sư, vì cái gì ngươi còn muốn ta bái nhập sơn môn đâu?
Trong đầu nàng bỗng nhiên có một âm thanh âm già nua vang lên: "Nha đầu ngốc này, vi sư cũng chỉ là một cái linh hồn biết nói mà thôi, ngay cả thân thể cũng không có, lúc trước vì để khiến bản thân tỉnh lại đã hấp thu lấy rất nhiều nguyên khí của ngươi, khiến cho ngươi mấy năm trời không có tiến bộ, thậm chí cảnh giới còn ngày càng xuống dốc..."
"Tuy rằng ta có thể dạy ngươi vài môn công pháp và vài kiến thức luyện đan của ta, nhưng không nếu có tài nguyên thì quật khởi như thế nào đây? Với lại ai mà có thể nghĩ rằng ngươi như thế mà lại trốn ở bên trong Lãm Nguyệt Tông?"
"Về phần vì sao ta lại khuyên ngươi nên lựa chọn Lãm Nguyệt Tông."
"Bây giờ chính xác là Lãm Nguyệt Tông đã đang xuống dốc, nhưng ít nhiều vẫn còn có một chút nội tình, với lại điểm mấu chốt là những người ở Lãm Nguyệt Tông không sống khẩu thị tâm phi như mấy cái gọi là "danh môn chính phái" kia."
"Còn nữa, nếu như ngươi gia nhập vào một tông môn ít người thì sẽ không có quá nhiều người muốn quấy rầy, ngươi phải ở một chỗ như này mới có thể an tâm tu luyện."
"Quan trọng nhất là Lãm Nguyệt Tông bây giờ đang có một vật mà đối với ngươi có lợi ích rất lớn, chỉ cần có thể đạt được nó thì ngươi mới có thể kích hoạt hoàn toàn thiên phú của ngươi!"
"Thì ra là ngư thế."
Tiêu Linh Nhi bừng tỉnh đại ngộ: "Đệ tử đã hiểu rồi."
"Chỉ là nếu chẳng may ta bị kẻ thù tìm tới cửa thì sẽ chẳng phải là đang làm hại sư môn hay sao sao?"
"Nếu thật sự có chuyện như thế, lão thái bà ta dù phải liều chết cũng sẽ cố ngăn cản bọn họ!"
"Sư phụ..."
"Linh nhi ngươi hãy nhớ kỹ, chúng ta tuy là nữ tử nhưng ở trên đời vẫn sẽ có những việc nên làm, những việc không nên làm!"
"Được người giúp đỡ ngàn năm nhớ."
"Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo."
*Không hiểu câu này, chắc kiểu "có ơn tất báo"
"Bắt buộc không được làm loại cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn!"
"Vâng, sư phụ!"
"Linh nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện!" Tiêu Linh Nhi trịnh trọng đáp lại.
"Thôi, hôm nay ta không cần phải hấp thu nguyên khí của ngươi nữa, hơn nữa Lãm Nguyệt tông có nguyên khí nồng đậm hơn rất nhiều so với không khí ở bên ngoài, ngươi cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí trốn đông tránh tây nữa, có lẽ mấy ngày tới tu vi của ngươi hẳn sẽ tiến bộ thần tốc a."
"Hãy đặt một mục tiêu nhỏ đi."
Trong thanh âm già nua mang theo một chút trêu chọc: "Trong vòng một ngày mở lại chín đạo huyền môn trong cơ thể!"
"Trong vòng ba ngày, đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh."
"Sau đó vi sư sẽ dạy ngươi cách luyện đan."