Sáng sớm hôm sau.
Lâm Phàm mở to hai mắt đứng dậy khỏi giường.
Không phải là hắn vừa tỉnh ngủ mà là vừa mới tu luyện cả một đêm xong.
Rắc rắc!
Tiếng xương cốt của cả cơ thể liên tiếp nổ vang, ánh mắt hắn như điện, khí thế như cầu vồng.
Ngưng Nguyên Cảnh... tầng thứ ba!
"Vẻn vẹn tu luyện còn chưa được thời gian một ngày, ta liền đột phá một tiểu cảnh giới, nếu đổi lại là thiên phú của ta, đừng nói là một ngày, kể cả là một tháng, nửa năm hay thậm chí một năm cũng đều chưa chắc có thể làm được a!"
Đột phá không chỉ nhìn vào xem tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa! Đấy chỉ là một trong số các tiêu chuẩn mà thôi.
Ngoài ra ngươi còn phải đánh giá "hạn mức cao nhất" của bản thân và "bình cảnh", thiên phú tốt thì khi đạt tới một cảnh giới thấp nào đó thì căn bản sẽ không cảm thấy bất kỳ bình cảnh nào, tự nhiên liền vượt qua rồi đột phá như ăn cơm uống nước.
Tất nhiên thiên phú lúc trước của Lâm Phàm không có loại khả năng này, nhưng thiên phú của Tiêu Linh Nhi thì lại khác hoàn toàn, tu hành thật sự là quá nhanh!
Lâm Phàm bây giờ đang rất sung sướng, đồng thời cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình đã đưa ra một quyết định chính xác.
Quy tắc ta đặt ra có chút kỳ lạ thì đã làm sao?
Có hiệu quả tốt là được!
"Ấy chết! Phải bình tĩnh, bình tĩnh!"
Ta bây giờ đã là tông chủ của cả một tông môn.
Lâm Phàm dần dần bình tĩnh: "Bây giờ nên đi gặp Tiêu Linh Nhi, thuận tiện dẫn nàng đi chọn ra vài môn công pháp để tu luyện."
Vừa ra cửa, hắn vốn chỉ định dẫn theo Nhị trưởng lão Vu Hành Vân là được, nhưng năm vị trưởng lão đều đang vô cùng rảnh rỗi không có việc gì làm, với lại bọn họ cũng đều rất tò mò không hiểu vì sao Lâm Phàm cứ nhất quyết phải định ra những quy tắc lạ lùng này?
Hơn nữa lại càng tò mò vì sao Lâm Phàm lại không có một chút do dự lựa chọn duy nhất một người đệ tử là Tiêu Linh Nhi, cho nên tất cả bọn họ đều đòi đi theo.
Lâm Phàm cũng không từ chối.
Đông người đến cũng không có ảnh hưởng gì, biết đâu còn có thể để cho Tiêu Linh Nhi cảm nhận được sự coi trọng của sư môn đối với nàng.
Đây là chuyện tốt a!
"Sư tôn!"
"Các vị trưởng lão, chào buổi sáng."
Tiêu Linh Nhi đang rửa mặt, thấy đám người Lâm Phàm tiến đến liền vội vàng hành lễ.
"Chào buổi sáng."
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu: "Đêm qua ngủ có ngon không?"
"Ta ngủ rất ngon, so với việc ở bên ngoài lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường thì tốt hơn nhiều." Tiêu Linh Nhi thật lòng đáp lại.
Mấy ngày nay nàng phiêu bạt ở bên ngoài, phải trốn đông trốn tây, ngay cả một giấc ngủ an ổn cũng không có được.
Đêm qua là đêm yên bình nhất của nàng trong mấy tháng qua.
"Ngủ ngon là tốt rồi."
"Vậy thì để ta dẫn ngươi đi Tàng Kinh Các một chút, chọn lấy một môn công pháp thích hợp với ngươi, dù sao ngươi rất nhanh sẽ muốn..."
Lâm Phàm lời còn chưa dứt thì Nhị trưởng lão đã chen ngang.
"Cái gì?"
Vu Hành Vân đột nhiên kinh hô lên một tiếng làm cho hắn không khỏi phải quay đầu lại hỏi: "Nhị trưởng lão có chuyện gì vậy?"
"Ngươi..."
Nhị trưởng lão giống như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Phàm, đôi môi đỏ mọng mở to, con ngươi xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Linh Nhi: "Ngươi!"
"Làm sao... làm sao mà có thể!" Nàng há hốc miệng kinh ngạc!
Bốn vị trưởng lão còn lại cũng nhận ra là có chuyện, liền bắt đầu khởi động thần thức dò xét, chỉ vừa mới cảm ứng thì tất cả đều trở lên kinh hãi.
"Vậy mà thật sự đã đạt được đến Khai Huyền cảnh tầng chín!" Bọn hắn choáng váng.
Hôm qua không phải nàng ta vẫn đang là Khai Huyền cảnh tầng ba sao?
Làm sao có thể thăng tiến nhanh như vậy?!
Hơn nữa lúc trước nàng rõ ràng là đã bị thụt lùi cảnh giới, lẽ ra bây giờ tu luyện phải càng thêm khó khăn mới đúng?
Vì sao vẫn còn có thể có tốc độ biến thái như vậy?
Cho dù là thiên tài có thiên phú cao đến đâu thì từ Khai Huyền cảnh tầng ba đến tầng chín cũng ít nhất cần thời gian một năm a!
Còn nha đầu Tiêu Linh Nhi này... vậy mà chỉ trong một ngày, thậm chí còn chưa đến một ngày, chỉ trong một đêm?
"Thiên... Thiên kiêu!"
Tim Lý Trường Thọ đập nhanh như muốn nổ tung, trong miệng bất giác nói ra mấy chữ.
Tốc độ tu luyện này đã vượt xa phạm trù thiên tài bình thường rồi, nàng chính là thiên kiêu, thiên kiêu chi tử!
Cái này làm mọi người thật sự rất khó tin, bởi vì bọn hắn ngày hôm qua đều đã dò xét một lượt, không nhìn ra thiên phú của Tiêu Linh Nhi có gì đặc biệt a!
Chẳng lẽ nàng đã dùng loại thủ đoạn đặc biệt nào đó để che đậy dò xét?!
Các vị trưởng lão kiến thức cũng không quá mức nông cạn, rất nhanh bọn họ đều đã đoán được bảy tám phần.
Nhưng nếu là như thế, vậy Tiêu Linh Nhi tất nhiên không phải là một người đơn giản!
Thiên phú thiên kiêu, thậm chí là thiên phú yêu nghiệt nhưng vẫn phải che giấu, thậm chí ngày hôm qua còn phải bôi bùn đất lên mặt để che giấu.
Sau lưng nàng tuyệt đối là đang che giấu một bí mật lớn