Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 17 - Tẩy Não (2)

Năm vị trưởng lão vô cùng khiếp sợ.

Nhưng càng khiếp sợ chính là Lâm Phàm vậy mà lại có thể phân biệt được!

Hay nói cách khác, những quy định mới về việc thu đồ đệ...

Càng nhìn thì càng thấy kỳ lạ, hơn nữa trong đó không có một quy tắc nào liên quan đến nhau, không thể nhìn ra một chút logic nào, nhưng Lâm Phàm thế mà lại dựa vào đống quy tắc mới ấy chọn lựa được ra một vị đệ tử thiên kiêu như vậy!

Để tay lên ngực tự hỏi nếu là đổi lại để cho chính bọn hắn mấy vị trưởng lão này tự thu đệ tử thì sẽ như thế nào.

Theo những quy tắc cũ thì tuyệt đối họ sẽ không thu nhận tên đệ tử Tiêu Linh Nhi này.

Bọn hắn bây giờ mới để ý, chỉ cần là người không ngốc thì nhìn vào Tiêu Linh Nhi này đều biết nàng đang nắm giữ một bí mật cực kỳ to lớn.

Nhưng trước đó ai mà lại có thể nhìn ra chứ?

Nói chuyện một mình?

Nhỡ đâu người ta là kiểu người thích lẩm bẩm như vậy thì sao?

Tự trát bùn lên mặt?

Đấy là quyền tự do của người ta, liên quan quái gì đến ngươi!

Bọn họ chỉ quan tâm duy nhất một thứ ở những người lên bái sư chính là thiên phú, nhưng Tiêu Linh Nhi lại dùng thứ biện pháp kỳ lạ nào đó để che đậy khiến thần thức của các trưởng lão không thể dò xét ra được thiên phú chuẩn xác của nàng, biểu hiện thì bình thường không có gì lạ, mặc dù là người có tu vi, nhưng tất cả các trưởng lão đều đã nhìn ra thời gian nàng tu hành ít nhất đã là trên tám năm.

Tám năm mà mới Khai Huyền cảnh tầng ba, lại còn đã từng bị giảm sút cảnh giới, độ khó của việc tu hành lại sẽ rất cao.

Loại người này ai mà lại đi tuyển chọn a?

Hoàn toàn được đặt vào nhóm phế vật, bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Nhưng Lâm Phàm lại bất ngờ dựa vào đống quy định mới mà hắn tự đặt ra, chọn lấy nàng từ trong hơn mười ngàn người đến bái sư.

Mà sự thật chứng minh là Lâm Phàm đã đúng!

Nàng vậy mà lại là người có được thiên phú cấp bậc Thiên kiêu!

Nhưng... sao lại có thể như vậy?

Những quy tắc kỳ lạ vớ vẩn đó tự nhiên lại thật sự có thể tìm được chuẩn xác một hạt vàng lạc vào trong biển cát như vậy?

Dựa vào cái gì?

Căn cứ vào cái gì?

Chúng ta hoàn toàn không hiểu tông chủ đang làm gì a!

Năm vị trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt đều tập trung không rời nhìn vào trên người Tiêu Linh Nhi cùng Lâm Phàm, đầu óc ong ong rung động, khó có thể tin!

Khoảnh khắc này trong lòng bọn họ mừng rỡ như điên.

Nhưng sự khiếp sợ và khó tin lại càng nhiều.

Khó tin vào hiệu quả khủng bố của những quy định mới Lâm Phàm lập ra này.

Mà còn kinh ngạc hơn nữa là Lâm Phàm lại tỏ ra không hề bất ngờ với việc này?

Tông chủ... đã sớm biết ư?

Nếu không thì tuyệt đối sẽ không thể bình tĩnh được như thế!

Cho nên thật ra tông chủ mới là người kinh khủng nhất?

Hay đây chỉ là một sự... trùng hợp?

Năm vị trưởng lão vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Lâm Phàm đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, Tiêu Linh Nhi cũng vậy.

Tối qua hắn đã thử sử dụng thiên phú của Tiêu Linh Nhi để tu luyện, tự nhiên sẽ biết được thiên phú của Tiêu Linh Nhi bá đạo như thế nào.

Mà Tiêu Linh Nhi biết được thiên phú của mình không phải dạng tầm thường, tự nhiên cũng đoán được mọi người sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vậy chỉ mỉm cười khiêm tốn đáp lại: "Các vị trưởng lão quá khen rồi, chỉ là điều kiện của Lãm Nguyệt Tông vô cùng tốt cho nên đệ tử mới có thể tu hành tương đối nhanh mà thôi."

Lời này vừa được nói ra đều khiến cho các trưởng lão vô cùng ngượng ngùng.

Hoàn cảnh của Lãm Nguyệt Tông tốt ư?.

"Về phần công pháp thì thật ra đệ tử đã nhờ vào cơ duyên xảo hợp tự kiếm được công pháp riêng cho chính mình, mà nó lại còn vô cùng phù hợp với đệ tử, vậy nên tông chủ có thể không bắt ta đi chọn công pháp khác có được không?"

Đại trưởng lão vừa nghe được lời này liền nói: "Ngươi có lẽ cho rằng công pháp của mình không tệ, nhưng công pháp của Lãm Nguyệt Tông chúng ta còn..."

"Đại trưởng lão."

Lâm Phàm giơ tay lên ý muốn bảo Đại trưởng lão đừng nói nữa.

"Ngươi đã có công pháp phù hợp với bản thân, tự nhiên có thể không cần chọn công pháp khác nữa."

"Vậy giờ còn một chuyện nữa, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi lĩnh tài nguyên tu hành của ngươi."

Trong bảo khố tông môn.

Tài nguyên còn lại của Lãm Nguyệt Tông không tính là ít, nhưng cũng chỉ là nhìn qua thấy không ít, chứ trên thực tế số lượng vẫn có chút khó coi.

Tiêu Linh Nhi cũng không tỏ vẻ ghét bỏ.

Chỉ là giây tiếp theo, Lâm Phàm liền chỉ vào một đống rất nhiều nguyên thạch, đan dược, tài liệu, các loại tài nguyên,... đang nằm trong bảo khố...

Bình tĩnh nói: "Tất cả mọi tài nguyên ở nơi này ngươi đều có thể tùy ý sử dụng, không có bất kỳ hạn chế hay luật lệ nào nào."

"Toàn bộ... toàn bộ đều cho ta sử dụng?"

Tiêu Linh Nhi bị chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy vẫn vô cùng xinh đẹp nhưng chiếc miệng lại mở rộng không thể khép lại.

Không thể tin được!

Bảo khố của tông môn mở rộng cánh cửa cho mình sử dụng toàn bộ tài nguyên?

"Đúng vậy!"

"Lãm Nguyệt Tông bây giờ tuy rằng đang xuống dốc, nhưng lúc bồi dưỡng đệ tử chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ keo kiệt, dốc hết toàn lực để trợ giúp cho thế hệ tiếp theo."

"Chỉ cần đệ tử trung thành và chăm chỉ tu hành là được."

Bộp bộp.

Lâm Phàm vỗ nhẹ vào bả vai Tiêu Linh Nhi, nhìn thấy nàng vẫn còn khiếp sợ đành nói: "Là một thành viên của tông môn, ngươi tự nhiên có thể được hưởng những phúc lợi này."

"Lãm Nguyệt Tông này không thuộc về ta, không thuộc về các vị trưởng lão, cũng không thuộc về bất kỳ cá nhân nào."

"Nó là của tất cả chúng ta!"

Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, Lâm Phàm liền kéo các trưởng lão vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê rời đi.

Chỉ để lại Tiêu Linh Nhi đứng một mình bên trong bảo khố.

Thật lâu sau, nàng mới lẩm bẩm bắt đầu nói: "Lão sư, tông chủ hắn...

"Hắn không phải người bình thường!"

Thanh âm già nua thở dài: "Một vị tông chủ lại có thể quyết đoán như thế, thật sự khiến người ta kinh ngạc."

"Ngươi cần phải tu luyện thật tốt, chớ phụ lòng mong đợi của hắn."

"Có tông môn này, giai đoạn đầu ngươi tu hành chắc chắn có thể một đường thông suốt không gặp trở ngại."

"Mà ngày sau..."

"Nhớ hồi báo cho tông môn!"

"Con nhất định sẽ làm vậy!"

Bình Luận (0)
Comment