Nếu có thứ gì tốt, Lâm Phàm tất cả đều sẽ đưa cho Linh Nhi dùng!
Dù sao thì việc Tiêu Linh Nhi tu luyện cũng như chính hắn tự mình tu luyện, với lại kiểu người làm nhân vật chính như nàng làm gì cũng có xác suất giác ngộ hay nhặt được báu vật nào nó, để mọi việc cho nàng làm sẽ tốt hơn a!
Còn về vấn đề liệu nàng có lấy oán trả ơn, suy bụng ta ra bụng người hay không...
Người bình thường nếu được tông môn coi trọng như vậy, chắc hẳn cũng sẽ không đến nỗi sẽ phản phản bội hay làm ra mấy chuyện có hại cho tông môn đâu đúng không?
Đương nhiên nếu như nàng thật sự là một tên lấy oán báo ân, vậy thì chính mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thực lực được hưởng từ nàng đem nàng giết chết ngay lập tức.
“Sợ là đánh không lại nàng ư?”
Thiên phú mặc dù thật sự là Lâm Phàm đi mượn, nhưng hắn đi mượn thiên phú để tu luyện nâng cao thực lực, kể cả có giết tên đệ tử đó thì thực lực cuối cùng cũng là của hắn a!
Những người đệ tử phải chia sẻ thực lực và thiên phú với hắn, còn có thực lực của chính hắn thì được giữ nguyên, dựa vào cái gì mà không đánh lại được?
Lâm Phàm nhận thấy mặc dù chính mình mặc dù đã xuyên đến thế giới này, sống một cuộc sống đích thực nhưng trên thực tế cũng không khác với việc đang chơi trò chơi là bao, không cần phải lo sợ!
Hai ngày sau đó tình hình ở trong Lãm Nguyệt Tông vô cùng yên bình và tĩnh lặng.
Cho đến ngày thứ ba, Nhị trưởng lão nhìn giống như là đang say rượu, ngay sáng sớm đã nghiêng ngả lảo đảo vội vàng chạy đến phòng của Lâm Phàm
Nhị trưởng lão, ngài đây là có chuyện gì vậy?
"Tông chủ, tông chủ!" Hô hấp của Nhị trưởng lão vô cùng dồn dập, khó khắn lắm mới phát ra được vài thanh âm:" Ngưng Nguyên, Ngưng Nguyên..."
"Hả? Cái gì cơ?"
Nàng nhìn về phía Lâm Phàm, đang lấy hơi định nói phần còn lại thì thần thức của nàng đảo qua hắn một vòng, đột nhiên da đầu tê dại, kinh ngạc nói: "Lại còn người nữa! Tông chủ người làm sao lại có thể...?"
"Đột phá Ngưng Nguyên cảnh tầng bốn!"
"À, ra là chuyện đó. Mấy ngày nay ta mới thu được tên đệ tự có thiên phú không tệ, tâm tình cũng thoải mái, từ đó có lẽ cũng có chút giác ngộ, tốc độ tu hành tăng lên kha khá." Lâm Phàm mỉm cười trả lời.
"Giác ngộ!"
Nàng khiếp sợ: "Tông chủ tự nhiên lại có cơ duyên như vậy, chúc mừng ngài."
Đồng thời trong lòng Nhị trưởng lão hiện tại đang cảm thấy vô cùng kích động.
Mới mấy ngày trước thu được một tên đệ tử có thiên phú thiên kiêu, bây giờ lại đến lượt tông chủ bỗng nhiên giác ngộ, tu vi tăng vọt!
Chẳng lẽ Lãm Nguyệt Tông chúng ta thật sự đã sắp đổi vận rồi sao!
Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động?
"Nhị trưởng lão?"
Thấy nàng không lên tiếng, Lâm Phàm hỏi:
"Ngươi vừa định nói Ngưng Nguyên cái gì cơ?
Nhị trưởng lão lúc này kịp phản ứng, vội vàng nói: "Linh nhi, Linh nhi đã đột phá Ngưng Nguyên Cảnh rồi!
"Đây thực sự là một tin tức tốt a." Lâm Phàm lại nở một nụ cười.
"Tông chủ ngài không ngạc nhiên sao?"
Lâm Phàm: "..."
Ta có nên giả vờ ngạc nhiên không ta? Thế này cũng thật không tự nhiên, vẫn là nên phối hợp một chút a.
Lâm Phàm ngay sau đó liền bày ra vẻ mặt khiếp sợ: "Thật sao? Thật không thể tin được!"
Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn qua liền có thể biết được tên Lâm Phàm này là đang diễn trò, càng ngày nàng càng cảm thấy không thể hiểu nổi người tông chủ này nữa rồi.
Muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên Lâm Phàm lại phát hiện ra Tiêu Linh Nhi đã đi tới nơi này, bồi hồi đứng chờ ngoài phòng, biểu cảm trên khuôn mặt có chút nhăn nhó và rối rắm.
"Nàng ấy đến rồi."
Nhị trưởng lão gật đầu hỏi: "Ta cho nàng vào nhé?"
"Được." Lâm Phàm nhẹ giọng trả lời.
"Sư tôn, Nhị trưởng lão." Tiêu Linh Nhi thấp thỏm cúi đầu chào hỏi.
"Đã đột phá Ngưng Nguyên Cảnh rồi sao, không tệ."
Lâm Phàm nhẹ nhàng gật đầu: "Nên khen thưởng."
"Sư tôn quá khen rồi."
Tiêu Linh Nhi liên tục khoát tay tỏ ý không cần khen thưởng, sau đó lại nói: "Đệ tử lần này tới là vì..."
"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Lâm Phàm cười khẽ.
Ta không sợ ngươi đưa ra yêu cầu, chỉ sợ ngươi không thèm yêu cầu cái gì thôi.
Đây gọi là đầu tư!
Tiêu Linh Nhi khẽ cắn môi, nghĩ ngợi một lúc rồi mới đánh liều nói. "Là vì Địa Tâm Yêu Hỏa."
Lâm Phàm nhướng mày.
Hắn biết Địa Tâm Yêu Hoả là thứ gì.
Không biết tại bao nhiêu năm về trước, nó được sinh ra ở lòng đất sâu đến mấy chục ngàn mét, Lãm Nguyệt Tông ở thời kỳ hưng thịnh đã may mắn đạt được nó, nhiều năm như vậy trôi qua, người ngoài hầu như đã không còn nghe được tin tức về nó.
Trên thực tế, thứ này vẫn luôn ở trong tay của Lãm Nguyệt Tông, chỉ là không có một ai có thể thu phục hoàn toàn được con yêu hoả này.
Những năm Lãm Nguyệt Tông còn ở thời kỳ hưng thịnh cũng còn không có ai làm được, hiện giờ đương nhiên lại càng không người nào có thể làm được.
Bọn hắn chỉ còn cách duy nhất là cất giấu nó đi, ở vài lúc quan trọng có thể lôi nó ra phụ trợ cho vài người đột phá đại cảnh giới.
Đồng thời, đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của Lãm Nguyệt Tông.
Thế mà Tiêu Linh Nhi lại biết được?
Lâm Phàm mặt không đổi sắc, trong lòng càng thêm chắc chắn Tiêu Linh Nhi tuyệt đối là có một gia lão tuỳ thân!
Đồng thời Lâm Phàm cũng càng xác định được Tiêu Linh Nhi đại khái chính là hình mẫu lấy cảm hứng từ "Tiêu Viêm"-"Viêm Đế" a!
*Nhân vật chính trong bộ truyện tiên hiệp Đấu Phá Thương Khung