Bắt Đầu Làm Tông Chủ: Quy Tắc Của Ta Có Chút Lạ (Dịch)

Chương 19 - Địa Tâm Yêu Hoả (2)

Nếu không thì nàng không có khả năng biết được những việc này, cũng sẽ không đi xin vật quý giá như vậy.

Nếu đến cả nàng cũng đều có thể biết được, vậy thì đại biểu là những người khác cũng đều có thể biết được, mà những người khác nếu đã biết được thì... Lãm Nguyệt Tông đã sớm bị diệt môn rồi.

Thất phu vô tội, cầm ngọc có tội.

Loại Địa Tâm Yêu Hỏa quý giá này, chỉ dựa vào Lãm Nguyệt Tông nghèo túng hiện giờ không thể nào có thể bảo vệ được.

Hoặc là nói cách khác chính là không xứng để có được loại thiên địa dị hỏa này!

Đúng vậy, Địa Tâm Yêu Hỏa chính là một trong số ít những dị hỏa đã được phát hiện tại Tiên Vũ đại lục.

Lâm Phàm cũng đến tận sau khi tiếp nhận chức vị tông chủ mới biết được việc này.

Ngược lại với sự bình tĩnh của Lâm Phàm, Nhị trưởng lão lại vô cùng kinh ngạc cùng hoảng sợ, trong nháy mắt cả người đều trở lên căng thẳng, vạn phần cảnh giác với Tiêu Linh Nhi.

"Ngươi làm sao có thể biết được việc này?"

Lãm Nguyệt Tông đã cố hết sức để có thể che dấu Địa Tâm Yêu Hoả, qua nhiều năm như vậy cũng không dám tiết lộ một chút tin tức nào, một người mới vào tông môn vậy mà lại có thể biết được?

Nàng thật sự rất khó để có thể bình tĩnh.

Việc này có thể dẫn đến sự huỷ diệt của Lãm Nguyệt Tông.

Tiêu Linh Nhi chỉ đứng im, nhẹ nhàng cắn môi, không lên tiếng.

Mắt thấy Nhị trưởng lão còn muốn tiếp tục truy vấn Tiêu Linh Nhi, Lâm Phàm liền lên tiếng ngăn cản: "Nhị trưởng lão, được rồi."

"Cho cô ấy đi."

Hai người đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.

Tiêu Linh Nhi trợn tròn hai mắt khó có thể tin được.

Thiên địa kỳ vật quý giá như vậy, thậm chí còn quý trọng hơn nhiều so với giả trị của cả Lãm Nguyệt Tông, vậy mà nói cho là liền cho nàng?

Nhị trưởng lão mặt đầy dấu chấm hỏi.

Nhưng nghĩ đến lúc trước Lâm Phàm đã mấy lần đặc biệt nhắc nhở các vị trưởng lão đừng có cản trở quyết định của hắn, liền chỉ còn cách cười khổ một tiếng, lập tức lấy ra Địa Tâm Yêu Hỏa vốn đang bị phong ấn giao cho Linh Nhi.

Chiến lực của nàng đứng đầu Lãm Nguyệt Tông, bởi vậy vật này vẫn luôn do nàng mang theo bên mình để bảo quản.

"Vật này là một loại yêu tà, đương nhiên sinh ra linh trí, cho dù có là tu sĩ Động Thiên hay Chỉ Huyền cảnh cũng chưa chắc có thể áp chế được, ngươi mới vào Ngưng Nguyên lại muốn vật này, quả thực là có chút..."

Nàng khẽ lắc đầu.

Nhưng nàng cũng không quá muốn níu kéo, liền ngay lập tức đem lệnh bài phong ấn Địa Tâm Yêu Hỏa giao cho Tiêu Linh Nhi.

Nàng vừa mới nhận được lệnh bài, thanh âm kích động của lão sư trên chiếc vòng cổ đã không ngừng phát ra ở trong đầu Linh Nhi.

Tiêu Linh Nhi thì như không thể nghe thấy, bây giờ chỉ biết nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, nhất thời có chút ngây dại.

Vật trọng yếu như vậy mà tông chủ lại thật sự đưa cho ta dùng?

Giờ phút này, nội tâm của nàng cảm thấy vô cùng cảm động.

Nàng tính được từ nhỏ đến giờ tầm quan trọng của Lâm Phàm đã dâng lên tới vị trí thứ hai trong lòng nàng, tăng vọt đến gần với vị trí của người "Lão sư" trong chiếc vòng cổ, còn Lãm Nguyệt Tông thì đứng thứ ba!

"Ta sau này chắc chắn phải trà hết ơn huệ này cho tông chủ và Lãm Nguyệt Tông." Tiêu Linh Nhi ở trong lòng hạ quyết tâm.

"Tuyệt đối không được phụ lòng kỳ vọng của hai vị sư phụ."

Cho dù vậy nàng nghĩ vẫn nên giải thích một chút để tránh tông chủ và trưởng lão hiểu nhầm.

Nàng nhẹ giọng nói: "Công pháp của ta có chút đặc biệt, cần phải có dị hỏa phụ trợ, đồng thời ta cũng muốn dùng dị hỏa này để sau này luyện đan."

"Ngươi biết luyện đan?" Nhị trưởng lão kinh ngạc.

Lâm Phàm chỉ nở một nụ cười mỉm nhưng trong lòng thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng.

Nhân vật chính mang hình mẫu của "Viêm Đế", làm sao lại có thể không biết luyện đan?

Hắn vung tay lên: "Đã như vậy thì ngươi cứ việc yên tâm mà tu hành, vườn dược thảo và kho linh dược của Lãm Nguyệt Tông ngươi đều có thể dùng tự nhiên, nếu là không đủ hay thiếu loại nào cứ gọi các trưởng lão giúp ngươi đi tìm."

Nghe được lời ấy, trong lòng Tiêu Linh Nhi lại càng vô cùng cảm động, yêu hoả trong tay nàng rõ ràng vốn đang rất nhẹ nhưng giờ phút này lại nặng giống như cả ngọn Thái Sơn.

"Đa tạ sư tôn!" Nàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Phàm cảm tạ.

"Đứa nhỏ ngốc này."

"Ngươi là người đệ tử duy nhất của ta."

"Ta tự biết mình không có bản lĩnh gì, bây giờ chỉ còn cách cố hết sức giúp ngươi tu hành, đã làm khổ ngươi rồi."

Những lời vừa nói ra chính là một kích chí mạng.

Tiêu Linh Nhi trong lòng đã cảm động muốn khóc, cơ thể run lên, quỳ xuống tuyên thệ ngay tại chỗ: "Sư tôn! Con nguyện cả đời trung thành với người!"

Phải một lát sau Tiêu Linh Nhi mới chậm rãi đứng dậy, bước đi nặng nề trở về phòng của mình.

Nhìn bóng lưng thon dài của nàng, Lâm Phàm lại rơi vào trầm tư: "Ta gieo vào đầu nàng mấy suy nghĩ như vậy không biết có ổn không đây?"

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Vu Hành Vân nhờ vả: "Nhị trưởng lão, sau này phải làm phiền các ngươi rồi, Lãm Nguyệt Tông chúng ta đang thiếu rất nhiều vật tư, còn cần các ngươi đi kiếm giúp a"

"Còn những cái khác..."

Hắn than nhẹ: "Nhất thời ta không thể giải thích rõ ràng với các ngươi."

"Nhưng xin hãy tin tưởng ta, chờ thêm một ít thời gian."

"Thời gian sẽ chứng minh tất cả những gì chúng ta bỏ ra đều đáng giá."

"Tông chủ cớ sao lại nói như vậy? Chúng ta vốn dĩ không ai nghi ngờ người cả, huống chi Linh nhi còn có thiên phú thiên kiêu như vậy, nếu đổi lại được đặt ở bất kỳ một cái tông môn lớn nào cũng đều có thể được bồi dưỡng tốt hơn, chúng ta dốc hết toàn lực của tông môn cũng không sánh bằng đãi ngộ của bọn họ a."

Đương nhiên là không tính đến Địa Tâm Yêu Hỏa.

Vu Hành Vân cũng thở dài: "Ta sẽ chuyển lời cho các trưởng lão khác, mấy ngày nay chúng ta sẽ nghĩ cách tìm thêm tài nguyên."

"Còn về phần linh dược."

"Nếu Linh Nhi có nhu cầu, nếu không nguy hiểm đến an toàn của chư vị, mong mọi người hỗ trợ nàng một chút."

"Vâng, tông chủ."

Bình Luận (0)
Comment