Vừa bắt mạch xong, Khương Ninh đã nắm rõ tình trạng cơ thể suy nhược của Cố Đình Lâm, thành thạo châm cứu giúp ông điều trị nhưng cũng hiểu rõ tính cách quên mình vì công việc của ông: "Châm cứu không phải một hai lần là có hiệu quả được, sau này ông rảnh thì tối cứ đến đây, đừng coi bệnh tật là chuyện nhỏ."
Tuổi tác đã cao rồi mà còn ngang bướng như vậy.
Đường đường là một vị thủ trưởng mà lại bị con gái mắng, Cố Đình Lâm không những không tức giận mà trong lòng còn ấm áp.
Cả đời này đều cống hiến cho đất nước, cho dù bây giờ đã có bạn đời nhưng dù là tình cảm hay gia đình, đều là Thư Tuyết Tình chủ động quán xuyến, ông thực sự không biết phải làm sao để chung sống với con gái.
Làm quân nhân mấy chục năm, tính cách ông vô cùng cứng rắn nghiêm khắc mà cố tình tính cách của Khương Ninh cũng giống hệt mình.
Cố Đình Lâm sợ mình nói sai điều gì đó sẽ khiến cô không vui, vì vậy chuyển chủ đề: "Các con mang thuốc về chắc hẳn sẽ đổi được không ít đất, đã dự định dùng để làm gì chưa?"
Nhìn xem, đúng là lợn chết không sợ nước sôi, lúc nào cũng không coi bệnh tật là chuyện lớn.
Cô đúng là lo chuyện bao đồng mà, Khương Ninh không kìm được có chút tức giận: "Không biết, đến lúc đó tùy tiện trồng khoai lang khoai tây gì đó."
Cố Đình Lâm đưa ra đề xuất: "Những thứ này ai cũng có thể trồng, chỉ là khí hậu thay đổi ngày càng khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi nên mới thu hoạch không tốt, một khi hai điều kiện này được cải thiện, vấn đề lương thực có thể được giải quyết, những gì con làm sẽ không có ý nghĩa gì lớn."
Khương Ninh nghĩ thầm ông ấy quản rộng thật, đi đâu cũng lo lắng cho đất nước, chỉ có sức khoẻ của mình là chẳng quan tâm đến
Tuy cô nhẫn nhịn được nhưng giọng nói đã lạnh lùng: "Không biết thủ trưởng Cố có cao kiến gì?"
"Đơn vị ngoại vụ hôm qua tìm thấy một thùng lưu trữ, bên trong là hộp giống tằm đã qua xử lý đặc biệt, phần lớn giống tằm vẫn còn sống."
Cố Đình Lâm chỉ ra: "Khi quân đội rút lui, trên tàu chở rất nhiều hạt giống, mà lúc đổ bộ cũng muốn tái tạo ốc đảo trên lục địa này, đáng tiếc là mọi người nỗ lực hai năm nhưng kết quả lại không được như mong muốn, ngược lại còn lãng phí gần hết hạt giống."
Trồng cây gây rừng hai năm nhưng lại liên tục bị khí hậu khắc nghiệt phá hủy, chết khoảng chín phần, còn lại một phần mười thì nửa sống nửa chết.
Trong số đó có cây dâu.
Giống tằm đã tìm thấy nhưng không có lá dâu để nuôi.
Nếu tiếp tục chờ đợi, giống tằm chết sẽ ngày càng nhiều.
Khương Ninh hơi sửng sốt: "Ông muốn tôi trồng dâu nuôi tằm?"
Cố Đình Lâm có ý định này: "Nếu không được thì trồng bông cũng được, đến lúc đó ba sẽ sắp xếp."
Nhu cầu cơ bản của con người sống trên đời không có gì ngoài ăn, mặc, ở và đi lại.
Thiên tai mười mấy năm, căn cứ cần giải quyết rất nhiều vấn đề cấp bách, người may mắn còn sống sót mặc quần áo rách rưới như ăn mày, thậm chí có người còn không đủ vải che thân.
Khương Ninh trầm ngâm nói: "Giống dâu và giống bông, lúc ở căn cứ tôi đã tích trữ rồi, chỉ là giống tằm rất quý, nếu ông sắp xếp cho tôi, những người khác sẽ không có ý kiến sao?"
Cố Đình Lâm xoa trán: "Căn cứ có gần năm nghìn quân nhân, trước thiên tai nhiệm vụ của họ là bảo vệ đất nước, thời kỳ thiên tai phải đảm đương thêm các vị trí khác là điều không thể bàn cãi nhưng họ cũng không phải là người toàn năng.
Căn cứ muốn phát triển, hơn nữa phải với tốc độ rất nhanh, nếu không thiên tai lại ập đến, loài người còn có đường sống không?
Người may mắn còn sống sót bình thường hiện tại ngay cả no ấm cũng khó, nhất định phải có người dẫn dắt họ tiến lên."
Năm ngàn quân nhân vừa phải khai hoang trồng trọt, vừa phải bảo vệ an toàn căn cứ, vừa phải ra ngoài tìm thùng lưu trữ, nung gạch, chuyển đá...
Cho dù họ là cỗ máy toàn năng, cần đến đâu thì chuyển đến đó, cũng phải có người rảnh tay mới được.