Khương Ninh đã từng làm thêm ở quầy rượu trong câu lạc bộ, cảnh tượng nào cô cũng đã thấy qua.
Đồng tính dị tính, trao đổi này nọ, chuyện chơi bời trai gái thế này hoàn toàn không có giới hạn.
Mọi thứ vốn dĩ đều dựa trên tiền và quyền.
Thời tận thế cùng với thiên tai liên miên, khu đô thị Lệ An chỉ là tảng băng nổi, còn đây là trại lính của đám Đại bàng hói, chuyện bọn họ làm cả thế giới đều biết.
Nói thật, không gì có thể thoát khỏi ánh mắt của cô.
Cô nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Mậu, đám binh lính này vừa thác loạn.
Hoàng Mậu cũng không phải người ăn chay, không nói lời nào đã móc súng nhắm vào đầu người phụ trách, nổi giận mắng: “Đám chó mấy người, tổng bộ đưa đến nhiều vật tư như vậy là để cho mấy người lọc dầu mỏ và trừ bọn thổ phỉ, không phải để mấy người chơi bời như vậy. Không ngờ chúng mày còn cố ý nuôi cướp để có lý do hút máu tổng bộ phải không, còn khiến bọn tao không được nghỉ ngơi ngày cuối tuần…”
Đổ tội, đổ tội cho đến chết.
Dưới cơn thịnh nộ, cậu ấy cho một cú vào đầu của người phụ trách.
Dù sao cũng là Đại bàng hói, chắc hẳn là ông ta có thể né tránh.
Nhóm Khương Ninh cũng đã chuẩn bị phản công, lặng lẽ giấu vũ khí ở sau lưng, định giải quyết bọn họ.
Không ngờ người phụ trách đã tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể đã mệt mỏi không thể phản ứng kịp nên đã bị người ta đánh trúng rồi nặng nề ngã xuống đất.
Hoàng Mậu ngây người.
Chuyện gì thế này?
Nhưng cậu ấy phản ứng rất nhanh, lấy súng ra nhắm, không kiềm được lửa giận mắng to: “Nói đi, tối nay các người đã làm gì?”
Ban nãy, đám Đại bàng hói mơ mơ màng màng, bị đánh thức nên hồn còn bay trên không trung, không ngờ bỗng dưng người phụ trách bị đánh, lúc này đều ngẩn ra.
“Làm, làm tiệc.”
Nhóm Khương Ninh tản ra, rối rít cầm vũ khí nhắm vào bọn họ: “Không được động đậy, ngồi xuống hết cho tao…”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đầu óc chúng vẫn còn ngơ ngác, bây giờ còn bị súng nhắm vào, làm gì còn ai dám tùy tiện rút súng, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Nhưng vẫn có người phản ứng rất nhanh: “Các người dựa vào cái gì, chúng ta tự do dân chủ, mấy người không có quyền…”
Khương Ninh trở tay dùng báng súng đập vào đầu gã ta, khiến gã ta bị đập đến nỗi choáng váng.
Hoàng Mậu tiếp tục tra hỏi, tiếp tục hét to: “Còn ai tham gia tiệc, bọn họ ở đâu, giải toàn bộ đến tổng bộ thẩm vấn.”
Có một tên Đại bàng hói nhát gan, ngoan ngoãn nói chỗ tổ chức tiệc.
Hoàng Mậu bảo người kia dẫn đường.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi theo.
Mấy người nhanh chóng đến lều vải, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta muốn nôn mửa… Thị giác bị kích thích quá mạnh khiến họ không thể nói nên lời.
Tên Đại bàng hói kia còn chưa nói gì thì Hoắc Dực Thâm đã cắt cổ gã ta.
Ba người đi vào, bắn vào đầu của bọn họ.
Súng đã được hãm thanh nên người bên ngoài sẽ không nghe được, nhưng người trong lều vẫn nghe được tiếng vang.
Có mấy người mơ màng giật mình tỉnh dậy, đáng tiếc ba người đã nhanh tay lẹ mắt, khi bọn họ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị bắn chết.
Đến khi ba người trở về, người ở đây cũng đã bị xử lý sạch sẽ.
Đám người này đã chết hết, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng hét.
Là tiếng hét của người phụ nữ.
Sau đó, không ai nghe thấy tiếng động gì nữa.
Dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Khương Ninh và Trương Lệ phản ứng rất nhanh, vội vàng đuổi theo.
Hai người mang kính nhìn ban đêm, cẩn thận lục soát.
Sau đó, bọn họ nhanh chóng phát hiện điểm khác thường.
Có người núp ở phá sau thùng dầu hỏa.
Hai người tách ra, lặng lẽ đi đến.
Mới vừa đi đến, trong bóng tối xuất hiện một cây gậy đánh về phía họ.
Khương Ninh lập tức tránh thoát, sau đó đá vào cây gậy trong tay người phụ nữ, chĩa súng vào đầu cô ta: “Đừng nhúc nhích.’
Người phụ nữ kinh hoảng: “Đừng giết tôi, tôi bị bọn họ bắt.”
Khương Ninh không tin, cho dù là vậy thì cô ta cũng là một kẻ có thủ đoạn…