Mình có thịt, dùng sao cũng phải cho người ta ăn canh, nếu không thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị lật đổ.
Không khó suy đoán, kẻ đứng sau bọn họ là ai.
Khương Ninh vô cùng thoải mái, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô là được.
Khương Ninh thấy hơi mệt, quyết định tắt đèn ngủ sớm.
Không biết ba vợ và con rể đã nói gì với nhau, đã khuya rồi mà Hoắc Dực Thâm vẫn chưa về.
Đến sáng bị đánh thức, Khương Ninh mới mơ màng mở mắt, lúc này cô mới biết ngoài trời đã sáng choang.
Trịnh Vỹ Lệ đã đến từ sớm: “A Ninh, anh Thâm?”
Khương Ninh dậy rửa mặt, lúc đi ra mới phát hiện đôi vợ chồng chó sói đang chiêu đãi khách.
Một đứa mở tủ lạnh, một đứa cắn dưa chuột, ý bảo Trịnh Vỹ Lệ mau ăn.
Trịnh Vỹ Lệ dở khóc dở cười: “Hai đứa thành tinh rồi à?”
Khương Ninh tưởng cô ấy có việc gấp gì, không ngờ cô ấy lại vui vẻ nói: “A Ninh, tháng trước chính phủ đã mở Cục Dân chính, mọi người cố ý chờ em về, định sẽ đăng ký kết hôn chung.”
Cục Dân chính? Khương Ninh hơi kinh ngạc.
“Không đến sẽ loạn đó.” Trịnh Vỹ Lệ cười khổ nói: “Bây giờ vấn đề ăn uống không còn cấp bách nữa, nhưng nhu cầu cưới xin lại được đăng báo, vì nam nhiều nữ ít, phụ nữ rất được yêu thích, hôm nay thì lập gia đình với người này, hôm nào đó lại cãi nhau, thế là lập gia đình với người khác.
Đàn ông cũng chẳng kém, bọn họ có việc làm trong tay, hôm nay tìm người này, mai lại tìm người khác, không có chứng nhận gì nên quan hệ vô cùng hỗn loạn, bọn họ thường xuyên đánh nhau đến bể đầu chảy máu, khiến đồn cảnh sát chỗ bọn chị mệt mỏi vô cùng.”
Nam nhiều nữ ít, không có chứng nhận thì không có trách nhiệm, chính phủ lại thành lập Cục Dân chính một lần nữa, muốn giải quyết vấn đề ràng buộc trai gái.
Thiên tai đã nhiều năm như vậy, nhóm Trương Siêu và Lục Vũ cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu bây giờ đã có cơ hội, bọn họ muốn chờ Khương Ninh về sẽ đi chung.
Còn chờ gì nữa, phải nhanh chóng làm thôi.
Khương Ninh không có ý kiến, Hoắc Dực Thâm lại càng vui mừng vì mong muốn đã thành hiện thực.
Sau khi họ hẹn nhau trước cửa Cục Dân chính, Khương Ninh trở vào nhà trang điểm.
Chẳng những phải chọn quần áo thật đẹp, còn cố ý trang điểm, cô lập tức trẻ đi mười tuổi.
Cô cũng chọn quần áo thật đẹp cho Hoắc Dực Thâm.
Khương Ninh cũng không hề bên trọng bên khinh, cô chuẩn bị quần áo cho nhóm Trương Siêu, Lục Vũ.
Đến Cục Dân chính, nhóm Trương Siêu, Lục Vũ đang đợi.
Lúc thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, bọn họ không khép được miệng.
Tận thế thiên tai, sao lại có người chênh lệch với bọn họ như thế.
Khương Ninh đưa túi quần áo đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ: “Mọi người cũng chuẩn bị đi, phải ăn mặc đẹp một chút.”
Việc đăng ký rất đơn giản, chụp ảnh lưu lại máy tính, sau đó hai bên ấn dấu vân tay, tạm thời không thể phát giấy chứng nhận được, để sau này có điều kiện sẽ bù sau, nhưng có quay lại cảnh bọn họ tuyên thệ trở thành vợ chồng.”
Bọn họ đã chung chăn gối hơn mười năm, đọc tuyên thệ cũng sẽ không đỏ mặt, nhưng cũng có cảm giác nghi thức.
Trương Siêu rất vui vẻ, cuối cùng cũng cưới được chị rồi.
Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, Lục Vũ đắm chìm trong ánh mặt trời, vui vẻ nói: “A Ninh, ba người chúng ta có thể sống đến bây giờ thật đúng là may mắn, chúng ta cùng lớn lên trong cô nhi viện, bây giờ lại cùng nhau đăng ký kết hôn, tương lai sẽ cùng nhau già đi.”
Trịnh Vỹ Lệ sửa lời: “Đây không phải là may mắn, nếu không có A Ninh tài giỏi cứu chúng ta mấy lần, chắc ngay cả xương cũng không còn, hôm nay làm gì còn có thể đứng ở đây đăng ký kết hôn.”
Khương Ninh mỉm cười: “Thiên tai đã qua rồi, chúng ta phải bắt đầu một cuộc sống mới.”
Lúc về nhà, cô ngủ đến mơ màng, Hoắc Dực Thâm đến bến cảng thực hiện việc giao nhận thùng lưu trữ.
Lúc trưa Khương Ninh tỉnh lại, Đậu Đậu ở nông trường, đôi vợ chồng chó sói không biết đã chạy đi đâu.
Khương Ninh ngủ quá nhiều, cô có hơi hoảng hốt, không biết mình đang phiêu diêu trên biển hay là đã ở nhà.
Lúc này cũng thật rảnh rỗi, không có chuyện gì để làm, nhưng cô luôn cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Thời tiết vẫn bất thường nhưng cũng không còn gay gắt như xưa, chắc hẳn thiên tai đã đi qua, bây giờ phải cố gắng xây dựng lại.
Khương Ninh ăn trái cây xong, lại vào không gian đi dạo một hồi, kiểm kê những vật tư bây giờ mình đang có.
Lúc này cô vô tình nhìn về phía rương ngủ đông, thấy đây là lúc làm thí nghiệm rồi.