Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 206

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 206 -

Khương Ninh ngồi xuống đếm, chừng hai nghìn viên.

Một nghìn viên súng lục, một nghìn viên khác là của súng tiểu liên.

Hoắc Dực Thâm dùng thử, lấy một cây súng đưa đến: “Cây này có sức giật thấp, hợp cho cô dùng.”

“Tôi, tôi không cần dùng đâu, không gian nuốt nhiều đồ của anh như vậy.”

“Không sao đâu, vốn dĩ tôi cũng không để ý đến những thứ kia.”

Khương Ninh bị vị đại gia này dọa sợ: “...”

Không chỉ một cây súng lục, tất cả mọi thứ đều được chia đều, mỗi người một cây súng tiểu liên, đạn cũng chia một nghìn viên.

Sự hào phóng của anh khiến Khương Ninh có hơi xấu hổ, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, ai biết anh làm vậy có phải để nhử cô hay không?

“Cho tôi thật hả?”

“Ừm.”

“Tôi lấy thật nha?”

Ánh mắt Hoắc Dực Thâm nhìn cô chằm chằm, có chút dở khóc dở cười: “Trong lòng cô, tôi không đáng tin đến vậy à?”

“Không phải do anh đâu.” Khương Ninh vội vàng giải thích: “Tôi lớn lên trong cô nhi viện, bị rất nhiều người ức hiếp, cũng gặp vô số chuyện lục đục, dần dần sau này mới trở nên đa nghi như vậy.”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Có thể tôi không được xem là người tốt, nhưng không tính là người xấu, cô không cần phải đề phòng tôi như vậy.”

Có điều gì tránh thoát được mắt anh không? Khương Ninh cười gượng.

Có lúc, ngay cả bản thân mình cô cũng không tin, huống chi là người khác.

Anh có đáng tin hay không, cần thời gian để kiểm nghiệm.

Ngồi không cũng rất ngại, nghĩ đến thời gian bị lãng phí, Khương Ninh liên tục nhìn đồng hồ: “Không biết bọn họ đã đi chưa?”

“Hành động lần này rất lớn, liên quan đến rất nhiều tội phạm, sẽ không kết thúc sớm vậy đâu.”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ gì đó: “Cô rất muốn ra ngoài sao?”

Nếu như được chọn, cô muốn ở trong không gian lúc tuổi già: “Không, mỗi ngày trong không gian chỉ cho thêm hai tiếng để ở trong này thôi, hao hết thời gian tích lũy sẽ bị đẩy ra ngoài.”

Hoắc Dực Thâm ngạc nhiên, hèn gì cô thà mạo hiểm lên núi đốn củi, mỗi ngày chịu lạnh đến thấu xương rèn luyện với mình: “Đám Trương Siêu có biết không?”

Khương Ninh lắc đầu: “Ngoài anh ra, không ai biết nữa hết.”

Không biết tại sao, trong lòng Hoắc Dực Thâm có chút ấm áp.

Cô chịu nguy hiểm đưa anh vào đây, xem ra anh cũng có chút địa vị trong lòng cô.

Ai cũng có bí mật, trừ phi cô đồng ý nói ra, nếu không Hoắc Dực Thâm sẽ không hỏi.

Ngồi không thật khó chịu, Khương Ninh nghĩ không thể để anh ngồi đó không làm gì: “Nếu anh rảnh rỗi, có thể giúp tôi nhổ cỏ ngoài ruộng ngô được không?”

Hoặc Dực Thâm sững sờ: “Có thể, nhưng tôi chưa làm bao giờ.”

“Không sao đâu, tôi dạy anh.”

Thế là, Khương Ninh dẫn theo anh đi nhổ cỏ, dạy anh phân biệt đâu là mầm của bắp đâu là cỏ dại.

Anh học rất nhanh, làm việc cũng không lười biếng.

Trong lòng Khương Ninh rất vui, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy anh nhổ nhầm, anh nhìn nhầm cây bắp mầm thành cây cỏ dại.

Anh thật sự… Không phân biệt được ngũ cốc.

Khương Ninh cố không đau lòng, uyển chuyển nói: “Đừng đừng, anh giúp tôi đốn củi nhé?”

Lần trước đốn cây, vì để tiết kiệm thời gian nên không chặt khúc nó, chất chồng lên quá chiếm diện tích.

Hoắc Dực Thâm không giỏi nhổ cỏ nói: “Được.”

Vì vậy, Khương Ninh nhổ cỏ, anh đốn củi ở phía bên kia.

Điểm tốt của người này chính là làm việc không hề lười biếng, chỉ trong mấy tiếng đã đốn được rất nhiều củi, dường như bàn tay có hơi phồng, nhưng anh không hề kể khổ, còn chất củi lên rất ngay ngắn.

Khương Ninh cũng không phải người keo kiệt: “Sau này anh cần củi cứ nói với tôi, không cần phải lên núi chặt nữa.”

Cùng chiến tuyến với anh, đến lúc đó cô cũng không sợ gì nữa.

Người mạnh không cần đốn củi sưởi ấm, dựa vào bản thân là có thể vượt qua cái cực hàn, đến lúc đó lại khiến đám người Trương Siêu phải cạn lời.

Hoắc Dực Thâm khẽ gật đầu: “Ừ.”

Làm việc nên cả người đổ đầy mồ hôi, Khương Ninh hái hai chùm nho đưa anh xem như là thù lao: “Cho anh.”

Hoắc Dực Thâm không nhận: “Cứ để ở chỗ của cô đi, chờ đến khi qua cơn cực hàn này sẽ cho Đậu Đậu ăn.”

À vậy… Được thôi!

Hình như người này không có hứng thú với ăn uống, giống như anh không dục không cầu, cũng không biết thứ gì mới có thể thôi thúc được anh.

Bình Luận (0)
Comment