Bất tri bất giác, cả hai người đã đợi ở trong không gian được năm tiếng, bên ngoài có lẽ đã chừng chạng vạng tối sáu giờ.
Cực hàn lúc sáu giờ, trời đã tối hẳn.
Hoắc Dực Thâm mặc quần áo của mình xong, lúng túng cầm cái quần bơi: “Tôi giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cô nhé?”
Tay chân Khương Ninh cứng ngắc: “Anh mặc rất đẹp, tặng anh đấy.”
Ngực ra ngực, mông ra mông, chân dài eo thon rất là không công bằng.
Cô nói xong, mới biết bản thân vừa mới nói gì, che miệng cũng không kịp.
Thật là, mặt của Hoắc Dực Thâm cũng đỏ lên rồi.
Tất nhiên, anh vẫn đáp lại: “Cảm ơn, bộ đồ cô mặc hôm nay cũng rất đẹp.”
Khương Ninh: “...”
Hoắc Dực Thâm: “...”
Được rồi, người tám lạng kẻ nửa cân, không ai nhịn ai cả.
Đạn đã lên nòng, Khương Ninh lắc mình ra khỏi không gian.
Căn phòng tối thui yên tĩnh, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Đứng trong phòng tối một hồi, chắc chắn xung quanh không có ai, cô mới mở đèn pin chỉnh sáng ở mức thấp nhất.
Cửa hành lang đã mở, cả tầng nhà yên tĩnh, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn ở tầng khác.
Không biết khi nào thì bộ chấp pháp mới có thể rút lui, ngồi không chờ đợi cũng không phải là cách, hai người lặng lẽ đi xuống dưới lầu…
Cửa lớn tầng một bị kéo dây cảnh báo, ở ngay cửa còn có quân đội canh gác.
Hai người trở lại tầng hai, đi vào trong phòng mở cửa sổ, cột dây thừng, nhờ vào bóng tối thoát ra ngoài tầng một.
Hôm nay điều động không ít người, vừa vặn có mấy người còn sống xếp hàng ôm đầu, bị sắp xếp lên một xe hàng lớn đưa ra khỏi khu nhà.
Có vài người hơi đau buồn kích động không muốn đi: “Tôi ở đây có thể ăn lưng lửng bụng, nghe theo sự sắp xếp của mấy người còn ăn no được sao?”
Một bà bác lớn tuổi ôm chặt cây không muốn đi, kích động nói: “Tôi không phạm pháp, dựa vào đâu mà các người lại bắt người?”
Viên cảnh sát bị bà ta chọc giận đến muốn cao huyết áp: “Bà không phạm pháp hả? Có biết đồ mà mấy người có được đã hại chết bao nhiêu người ở ngoài kia không?”
Hơn hai mươi nghìn viên đạn, máy móc vận hành thâu đêm suốt sáng.
Anh ấy cũng không dám tưởng tượng, nếu không kịp thời bắt được sẽ gây nguy hiểm thế nào với xã hội nữa.
“Bọn họ bảo tôi làm gì thì tôi làm vậy.” Bà bác không phục, giọng càng ngày càng lớn: “Tôi chỉ đi làm công, ông chủ nói gì tôi làm nấy, sao lại gọi là phạm pháp?
Tôi cũng không muốn làm, nhưng các người không cho tôi lương thực, tôi phải nuôi trẻ con trong nhà kiểu gì?”
Bà ta vừa khóc to vừa nói.
Cuối cùng, vẫn bị giải đi một cách vô tình.
Ánh đèn ở khu đô thị Lệ An nhiều màu, nhân viên chấp pháp có đài gác, muốn chạy ra ngoài cũng không đơn giản.
Hai người trốn đông trốn tây, không thể đi ra ngoài từ cửa chính được, chỉ có thể leo lên tiểu khu mua sắm cao hai tầng, sau đó nhảy ra ngoài đường cái…
Mới vừa mò đến một góc tòa nhà hẻo lánh, không ngờ lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Người đến cầm điện thoại vô tuyến, giọng nói vô cùng kích động: “Lập tức thông báo đến cục lương thực, ở đây có một số lượng lớn lương thực, tôi đoán có ít nhất mấy trăm nghìn ký.
Đám người này không chỉ thu lương thực bảo kê, còn cướp đồ của siêu thị và chợ bán sỉ.
Bảo bọn họ phái nhiều xe đến một chút, nhanh chóng gom toàn bộ đi, ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác, đến lúc đó nhớ bàn giao.”
Mấy trăm nghìn ký lương thực?
Khương Ninh nhớ, lúc công bố hình như có khoảng ba trăm nghìn ký.
Chắc sau đó lương thực ngày càng khó tìm, bị băng Đồ Long tiêu pha rồi, hoặc là dùng nó để đổi chác lấy mấy thứ mờ ám.