Cúp điện thoại vô tuyến, người đàn ông vừa rời khỏi, ai ngờ lại có người đi đến: “Cục trưởng Lăng, chúng tôi đã thẩm vấn hết một lượt những tên chủ chốt trong băng Đồ Long, hơn nữa còn kiểm tra nét chữ của bọn họ, không tìm được người đã gửi thư báo tin cho chúng ta.”
“Cả hai bức thư báo tin, không có cái nào phù hợp hết sao?”
“Không ạ.”
“Không thể nào, chuyện viết thư báo tin quan trọng như vậy, ngay cả trạm gác và giấy thông hành cũng được vẽ ra, người tố cáo chắc chắn phải ở trong băng Đồ Long mới có thể tiếp xúc với bí mật cấp cao như vậy.”
Người đàn ông hoài nghi, không chỉ gửi thư, hôm nay bọn họ có cơ hội cũng là nhờ người này.
Đây là tiệc mặc đồ bikini, trừ người trong nội bộ của băng Đồ Long, còn ai có thể mang được vũ khí vào dưới sự kiểm soát của bọn họ?
Khả năng bắn cũng hoàn hảo không thể chê được.
“Có kết quả kiểm tra đầu đạn chưa?”
“Pháp y mới vừa đưa kết quả, đạn chắc chắn là trong nội bộ của chúng ta, nhưng không thuộc thành phố Phượng.”
Người đàn ông cau mày, chỉ nói như vậy thì không rõ, mâu thuẫn quá!
Chẳng lẽ, người này đã ẩn nấp từ lâu? Nhưng bây giờ đã hốt được cả ổ rồi, không có lý do gì mà người này không xuất hiện.
“Thẩm vấn thêm lần nữa, đồng thời chú ý giải cứu người sống sót.”
“Vâng, cục trưởng Lăng.”
Người đến nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi: “Bên phía văn phòng thành phố phái người đến hỏi, chúng ta định xử lý nhóm tội phạm này thế nào?”
Người đàn ông im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài: “Từ khi xảy ra thảm họa đến giờ, tội ác cũng ngày càng tăng, chúng ta đã hy sinh quá nhiều đồng chí rồi.
Tôi đề nghị nghiêm trị, phải trấn áp đám người xấu này.
Phàm là kẻ đã giết người, phải xử tử hình, còn kẻ chưa giết người, đưa đến nhà giam rồi đưa đến Tây Sơn đào đá, kiểm tra nửa năm, chắc chắn đã hối cải thì thả ra.
Ngoài ra phát động quần chúng tố cáo, bắt những thành viên băng Đồ Long chạy trốn bên ngoài về, phải trừng phạt toàn bộ không sót một ai.”
Không ngờ lại có thể hốt được một ổ lớn như vậy, tối nay không những không được nghỉ ngơi, mà khoảng thời gian tiếp theo cũng không được nghỉ ngơi.
Người đàn ông cầm điện thoại vô tuyến, vừa đi vừa sắp xếp nhiệm vụ.
Khương Ninh trốn trong bóng tối, nghe hết toàn bộ những gì người kia nói, hai bức thư báo tin?
Cô theo bản năng nghĩ đến Hoắc Dực Thâm, người còn hiểu rõ băng Đồ Long hơn cô, ngoài anh ra thì còn ai?
Nhưng Khương Ninh sẽ không ngốc đến mức đi hỏi chuyện này.
Thiên tai tận thế, cái gì cũng có thể có, chỉ duy nhất không thể có tính hiếu kỳ.
Tò mò hại chết mèo, tuyệt đối đừng có ý định dòm ngó bí mật của người khác.
Đối với Hoắc Dực Thâm, cô mơ hồ có suy đoán, nhưng chôn trong lòng là được rồi.
Đám người rời đi, Hoắc Dực Thâm leo lên tòa nhà, dùng sợi dây kéo Khương Ninh lên.
Mới vừa đi ra ngoài, không ngờ xa xa đột nhiên có ánh sáng chiếu đến: “Ai?”
Hoắc Dực Thâm kéo Khương Ninh bỏ chạy, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã: “Đứng lại, nếu không sẽ nổ súng!”
Anh nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ, nhảy một cái vững vàng đứng trên đường.
“Nhảy xuống, tôi đỡ cô.”
Nhóm lính ở tòa lầu bên kia cũng nhanh chóng leo tường, Khương Ninh không nhảy cũng phải nhảy, hy vọng vị hàng xóm tốt này nhất định sẽ đỡ được mình, cô cũng không muốn bị té thành đống xác.
Cô cố gắng tin vào thực lực của anh, cắn răng nhảy xuống.
Cô không té xuống đất, mà thật sự được Hoắc Dực Thâm vững vàng ôm lấy, xoay tròn một chút để giảm lực nặng.
Có hơi choáng váng, cô còn chưa kịp tỉnh táo đã bị anh nắm tay chạy đi.
Vị hàng xóm tốt này có đôi chân dài vượt trội, chạy không khác gì gió lốc.
Dù gì Khương Ninh cũng từng được hạng nhất cuộc thi chạy trong hội thao của trường, không ngờ vẫn bị anh kéo đi như muốn bay.
Đúng là người thì bay ở phía trước, hồn ở phía sau đuổi theo.