Thành công thoát khỏi nhóm binh lính, Hoắc Dực Thâm cho Khương Ninh cơ hội thở hổn hển.
Chạy trong cực hàn, cảm giác như phổi sắp nổ tung.
Cách xa khu đô thị Lệ An, hai người đi trong bóng tối trở về khu nhà Cẩm Vinh.
Ban đêm đưa tay lên cũng chẳng thấy nổi năm ngón tay, nguy hiểm đâu đâu cũng có.
Trên đường gặp phải mấy nhóm đánh cướp, Khương Ninh mệt mỏi không muốn nói chuyện nữa, trực tiếp lấy trường đao sắc bén ra.
“Xin lỗi nha, quấy rầy rồi.”
Đều là người trong nghề, đèn pin sáng lên, thấy hai người cao lớn gương mặt vừa nhìn đã biết không dễ chọc, vội vàng lui ra nhường đường.
Vừa mới đến vừa khu nhà, có bóng đen xông đến: “A Ninh?”
Vậy mà là giọng nói của Trịnh Vỹ Lệ, bên cạnh là Lục Vũ đang lo lắng.
“Anh Thâm, sao giờ hai người mới về?”
Thấy hai người không mất bộ phận nào trên cơ thể, Lục Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có tin tức của hai người, bọn tôi đến khu đô thị Hào Đình chờ, không ngờ bên kia bị quân đội phong tỏa, bắt mấy trăm người, có đến mười mấy chiếc xe được gọi đến.”
Bên ngoài không tiện để nói chuyện.
Trở lại tầng mười tám, Khương Ninh uống nước nóng giải thích: “Bọn tôi lẻn vào, không ngờ lại gặp quân đội làm nhiệm vụ, sợ bị hiểu lầm rồi bị bắt nên chỉ có thể tìm chỗ trốn, đến tối mới tìm được cơ hội chuồn ra.”
Hai người rất ăn ý, cũng không ai muốn nói về bữa tiệc mặc đồ bikini kia, đó là lịch sử đen tối cả đời.
Trương Siêu suy nghĩ: “Nói như vậy, xem như lần này chúng ta kiếm được hời rồi, mới vừa nãy đụng phải ba bộ cùng nhau thi hành pháp luật, một lưới bắt hết băng Đồ Long?”
Khương Ninh gật đầu: “Ừ, chúng ta đúng là gặp may.”
Lục Vũ vô cùng kích động: “Tốt quá, đám người này cuối cùng cũng bị tiêu diệt.”
Cứ như vậy, tầng mười tám trở thành những người mạnh nhất ở khu nhà Cẩm Vinh, chắc lâu sau cũng không ai dám ngấp nghé đến.
“Hôm nay là một ngày tốt, hay là chúng ta chúc mừng một chút?”
Trong đầu hiện lên cảnh tượng của bữa tiệc sinh nhật kia, cùng với cảnh đấu thú máu me, chưa kể làm việc mệt nhọc trong không gian hết năm tiếng, còn chạy như điên trong cực hàn như muốn lấy mạng người ta này, Khương Ninh thật sự vô cùng mệt mỏi: “Ngày mai đi, hôm nay mệt quá rồi.”
Tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự khiến cho người ta thấy sợ hãi, vì vậy mỗi người về nhà ngủ.
Rời khỏi phòng 1803, Khương Ninh thấp giọng hỏi: “Tôi đưa đồ cho anh nhé?”
“Không cần gấp, cứ để ở chỗ cô trước đi.”
Khương Ninh ngạc nhiên: “Anh chắc chứ?”
Đây là vũ khí nóng bảo vệ mạng sống đó, bao nhiêu vật tư cũng không đổi được, anh điên rồi hả?
“Trong nhà không an toàn.” Hoắc Dực Thâm thản nhiên nói: “Cô giữ giúp tôi đi.”
À thì… Không sợ cô cướp làm của riêng luôn à?
Đôi mắt sắc bén của chim ưng đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Từ trước đến giờ anh luôn nghiêm nghị, bỗng nhiên lại bật cười: “Cô sẽ làm vậy sao?”
Khương Ninh choáng váng bởi nụ cười của anh: “Không đâu.” Khụ, cô còn chưa muốn chết.
“Vậy là được rồi.” Hoắc Dực Thâm thoải mái mở cửa.
Đột nhiên Khương Ninh có hơi khó chịu: “Tôi muốn thu phí giữ đồ.”
“Được.”
Mở cửa vào phòng, Khương Ninh lập tức hốt hoảng, Hoắc Dực Thâm ngày càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Cola nhào đến, trong miệng phát ra âm thanh ư ử tố cáo, móng vuốt không ngừng cào cào cô.
“Ui da, nhóc đáng thương của tao lại chịu oan ức rồi.”
Tính tình của con chó này nóng nảy không dễ chọc, Khương Ninh vội vàng xin lỗi nó, lấy ra một miếng cá thơm lừng dụ dỗ: “Cola là giỏi nhất đó, chẳng những có thể kiếm được thức ăn mà còn giúp tao trông nhà nữa.”
Dỗ chó xong, cô tăng nhiệt máy sưởi ấm lên, thoải mái tắm nước nóng.
Khoảng thời gian này vì phải gom lương thực bảo vệ, tất cả người của tầng mười tám đều chạy thục mạng vô cùng mệt mỏi, bây giờ có vũ khí nóng trong tay, xem như dù trời có sập, cô cũng sẽ nằm dài bất động, làm một con mèo ngủ đông béo tốt.