Tưởng rằng sẽ không cần lo lắng gì nữa, nhưng Khương Ninh lại mất ngủ.
Cô nằm mơ, nằm mơ thấy Hoắc Dực Thâm, anh chỉ mặc một cái quần bơi, chẳng những lộ ra cơ ngực cơ bụng mà còn lộ ra đôi chân dài vượt trội.
Điên thật, anh còn cười với cô, đột nhiên một con dao đâm đến: Lấy ra đi, không gian của cô!
Khương Ninh giật mình tỉnh giấc thở hổn hển vì cơn ác mộng, con chó dí đầu lại gần: Ô, sen sao thế?
Cô vội vàng dùng ý thức điều tra không gian, đè nén sự sợ hãi.
Không chỉ còn không gian, ngay cả vũ khí của anh và hai chùm nho vẫn còn ở đây.
Uống một viên Melatonin, cuối cùng cô không nằm mơ nữa.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, bên ngoài hành lang rất náo nhiệt, Trịnh Vỹ Lệ đang đánh quyền, Trương Siêu luyện bắn cung, Lục Vũ liều mạng đạp xe đạp phát điện.
Ba người đều quyết định, nhiệm vụ phát điện sẽ do 1803 làm.
Bất kể là đánh nhau gom lương thực bảo vệ hay gộp thành đội tìm vật tư, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm bỏ ra khá nhiều sức lực, cho nên về mặt đời sống 1803 phải gánh vác nhiều hơn một chút.
Thấy bọn họ quyết tâm như vậy, Khương Ninh không có ý kiến, dù sao nếu một đội muốn đi xa, kẻ mạnh không thể mãi chờ kẻ yếu.
Cho dù cô không có ý kiến, không có nghĩa là những người khác công có.
Trong lòng 1803 hiểu rõ, sau này đi đến đâu cũng không thể tùy tiện xảy ra mâu thuẫn với người khác.
Rèn luyện xong, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc lớn.
Đã lâu rồi tầng mười tám không ăn chung với nhau, mọi người đều vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Trong cực hàn không dễ tìm thức ăn, nhiệt độ âm 40 độ rất đáng sợ, thức ăn vừa bỏ vào nồi đã bị đông lại thành đá.
Khương Ninh đề nghị: “Ăn lẩu đi, ở chỗ tôi có đồ nhúng lẩu.”
Mọi người đều đồng ý, Hoắc Dực Thâm mang sườn đến, 1803 thì lấy ra thịt nạc, miến và nấm khô.
Sợ không đủ ăn, Khương Ninh nói: “Lần trước cá trong hồ kia còn chưa ăn, tôi sẽ lấy một con cá trắm cỏ lớn.”
Như vậy đồ ăn sẽ phong phú một chút.
Trương Siêu kinh ngạc: “A Ninh, cậu vẫn còn cá hả?”
“Lúc trước ăn cá đến ngán luôn, còn dư lại tớ ném vào trong tủ lạnh cấp đông.”
Được rồi, ai cũng đi làm việc của mình, bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc.
Khương Ninh trở về nhà, lấy cá trắm cỏ chừng ba bốn ký trong không gian ra, mổ bụng thái mỏng, lại dùng bột ngô và các loại gia vị như nước tương để ướp cá.
Cô chê ruột cá khó làm nên bình thường cô toàn cho chó ăn.
Không ngờ, Đại Hôi đột nhiên chạy đến cướp đồ ăn của Cola.
Thỏ ăn cá hả? Khương Ninh có hơi ngơ ngác.
Hơn nữa, ai cho Đại Hôi lá gan mà dám chống lại chó lớn thế!
Nhưng điều khiến Khương Ninh càng khiếp sợ hơn nữa là, Tiểu Bạch cũng chạy đến, giúp chồng đánh chó.
Phản rồi, phản rồi, đám thỏ tạo phản rồi!
Đám thỏ tạo phản, con chó lập tức sốt ruột, hung hăng đè hai vợ chồng kia xuống mặt đất: Tôi nói này, hai con thỏ các cậu chán sống rồi đúng không? Dám động thổ trên đầu thái tuế, trò đùa à!
Hai con thỏ bị đánh rất thảm, bọn nó thức thời cúi đầu xin tha..
Khương Ninh đuổi hai tên nhóc kia đi, ôm Cola kiểm tra móng của nó.
Ặc, đúng là có vết cắn.
Khương Ninh lập tức giận dữ: “Cola, sau này bọn nó mà còn dám cắn em nữa, em không cần khách khí đâu.”
Nuôi bọn nó là để lấy thịt, cuối cùng thiên tai đến bọn nó lại trở nên hung hăng phản chủ rồi.
Chắc là ở lâu nên có cảm tình, nếu không dựa vào tính tình tàn bạo của con chó này thì nó đã cắn chết bọn thỏ rồi.
Cola nhe răng, cho bọn nó thêm một cơ hội sửa sai.
Cô lấy ra một cuốn sổ bìa da, đo kích thước của con chó, đừng có thấy sự thay đổi mỗi ngày không quá rõ ràng, nhưng nếu nhìn lại khoảng thời gian trước, số liệu đủ để khiến người ta kinh ngạc.
Viết số liệu của Cola xong, cô lại đeo găng tay cao su kiểm tra cân nặng của Đại Hôi và Tiểu Bạch.
Thật may hai đứa còn biết cái gì gọi là ơn nghĩa, không dám há miệng cắn Khương Ninh, nếu không lát nữa trong bữa tiệc sẽ có thêm hai món —— thịt thỏ kho và thịt tgir xào cay.
Cô bóp mở miệng của bọn nó, chụp hình răng, lại so sánh với khoảng thời gian trước, hình như thật sự đã sắc bén hơn rất nhiều.
Mười hai con thỏ con, chỉ còn lại sáu đứa còn sống, dường như bọn nó đã lấy lại sức, có tinh thần hơn trước kia nhiều.