Ba người một chó mặc áo chống đạn, cầm vũ khí đi vào sân thể dục.
Hiện trường hỗn độn không chịu nổi, người nằm ngửa, mặt bàn lật, rượu và thức ăn đổ trên mặt đất, mỗi người một dáng ngủ khác nhau như heo chết.
Khương Ninh lấy ra mấy bó dây nhựa, hai người tách ra hành động, buộc chặt hai tay mấy người phụ nữ, kéo tới nhốt vào căn phòng cách sân thể dục không xa.
Mấy người phụ nữ có thai bụng lớn thì cô nhẹ tay hơn rất nhiều, tránh va chạm mạnh khiến sinh non.
Mấy người đàn ông đối diện thì hai tay hai chân bị buộc chặt, xếp thành hàng như phơi củ cải khô.
Còn trên người Phùng Côn Bằng và mấy người đàn ông có thương tích chảy máu không ngừng, nhưng cuối cùng cũng không địch lại thuốc ngủ mạnh.
Mấy người này chẳng những bị trói quanh người, mà còn bị dây thừng thô trói gô.
Sau khi làm xong, Khương Ninh lấy máy phun thuốc trừ sâu từ không gian rồi phun lên đám củ cải.
Không lấy được súng phun lửa quân dụng, cô chỉ có thể tìm tên xấu xí xin một cái máy phun thuốc trừ sâu, bên trong là hỗn hợp xăng dầu lúc trước rút từ ô tô ra.
Đến phiên đám người Phùng Côn Bằng, Khương Ninh cố ý phun thêm mấy lần, toàn bộ sân thể dục tràn ngập mùi gay mũi.
Khương Ninh dùng sức giẫm lên vết thương của Phùng Côn Bằng.
Phùng Côn Bằng đau đến tỉnh lại, gào khóc thảm thiết.
Khương Ninh kéo ghế qua ngồi đối diện gã, mỉm cười nói: “Anh Phùng, anh có khỏe không?”
Đầu của Phùng Côn Bằng đau như muốn nứt ra, cảm giác hồn bay giữa không trung.
Khi gã thấy rõ Khương Ninh đang cười, nhận thấy chính mình chẳng những bị trói mà toàn thân còn dính đầy xăng, cả người lạnh như băng, răng môi va vào nhau, nói: “Em, em dâu, em làm gì vậy?”
Khương Ninh không nói lời nào, lấy túi nổ ra từ trong ba lô, nhét lên người gã.
Phùng Côn Bằng sợ tới mức mặt không còn chút máu: “Đừng, đừng đùa! Em dâu, có chuyện gì từ từ nói.”
“Anh Phùng, tôi không đùa.” Khương Ninh cười với gã: “Anh sợ bao nổ như vậy, thế sao lúc phái người ném vào tầng 18 thì không sợ chút nào nhỉ?
Một đám người bội tình bạc nghĩa, trộn thuốc trong rượu, đặt chướng ngại vật trên đường đốt giết cướp đoạt mà còn hưng phấn như vậy, sao đến phiên các người thì chỉ biết sợ giống như trẻ con thế?”
“Anh Phùng, anh là chỉ huy căn cứ, ai sợ chứ anh không được sợ.”
“Không không không, đây là hiểu lầm, em dâu em không nên hiểu lầm.” Phùng Côn Bằng sợ muốn chết, liên tục cầu khẩn: “Có việc thì chúng ta thương lượng. Lúc trước là tôi có lỗi với các cô, tôi nhận lỗi với các cô, các cô muốn cái gì cũng được, cầu xin các cô tha cho tôi một con đường sống.”
Nhìn Phùng Côn Bằng trước mắt sợ đến gần chết, trực tiếp sợ đến tè ra quần, nào còn có nửa phần nho nhã của ngày xưa.
Cô biết gã sợ chết, nhưng không ngờ lại sợ như vậy.
A, nếu để cho gã chết quá nhanh thì cô cũng cảm thấy có lỗi với mình.
Gã đã sợ hãi như thế, thì cho gã lĩnh hội nỗi sợ cuối cùng vậy. Khương Ninh đứng dậy rời đi: “Anh Phùng, anh thoải mái hít thở không khí tự do đi, trải nghiệm nỗi sợ lúc gần chết trước, chờ tôi về là tất cả sẽ kết thúc...”
Khương Ninh cười lạnh với Phùng Côn Bằng: “Tôi sẽ đưa anh đến nơi đáng chết, những người bị chướng ngại vật do các anh thiết lập hại chết hoặc cướp đoạt, tất cả đều đang ở dưới đất chờ tính sổ với anh đấy.”
“Đừng đừng đừng, tôi có lương thực và súng, còn có thể đưa vị trí chỉ huy căn cứ cho cô. Van cầu các cô giơ cao đánh khẽ!”