Trước đó bọn họ còn chê cười nhà số 49 nhà số 50 lo nghĩ lung tung, bây giờ thì hâm mộ biết chừng nào, tường gạch cao 3 mét, lại còn được bao bọc bởi lưới điện, nhìn thôi đã biết rất an toàn.
Ngay lập tức có không ít người đến tìm Tần Xuyên, muốn lấy vật liệu xây dựng tường bao.
Ai ngờ Tần Xuyên lại thay đổi thái độ ngày thường: "Các vị, thật xin lỗi, những nguyên vật liệu có thể tìm được thì đã sớm bị chính thủ lấy để xây dựng thành phố mới rồi, tôi thật sự không có mối nào về vấn đề này, hay là mọi người tìm nhà khác xem?"
Hắn ta không ngu đến vậy, nếu như nhà nào cũng xây dựng kiên cố như thành đồng vách sắt, đến lúc đó đám côn đồ không phân biệt được công kích hết thì sao?
Với lại hắn ta cũng không nói dối, người đến Thành phố Phượng càng ngày càng nhiều, nguyên vật liệu xây dựng đúng là càng ngày càng khó tìm.
. . .
Sáng ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy tay chân càng ngày càng lạnh.
Tiện tay kéo chăn đắp, ai ngờ vẫn lạnh buốt.
Khương Ninh bật đèn ngủ, phát hiện đã là chín giờ sáng.
Choáng, lại ngủ quên rồi.
Cảm giác phòng tối hơn mọi ngày, cô tiện tay mở rèm cửa, ai ngờ ngoài kia đen thui.
Khương Ninh ngẩn người ra, đêm vô tận đến trước thời hạn rồi.
Đến trước hơn hai tháng.
Hoắc Dực Thâm cũng tỉnh theo: "Sao vậy?"
Trời lạnh dễ ngủ, mà tối qua lại giao lưu thân mật, hai người đều ngủ quên.
"Đêm vô tận đến rồi."
Lấy nhiệt kế, nhiệt độ trong phòng đã là 0 độ.
Lúc sửa phòng có lắp giữ nhiệt, nhiệt độ bên ngoài chắc cũng phải âm 20 độ.
Hoắc Dực Thâm vội vàng rời giường, đến phòng Đậu Đậu đưa thêm chăn ấm.
"Anh trai, sao trời tối vậy?"
Hoắc Dực Thâm bật đèn: "Đừng sợ, đêm vô tận đến rồi."
Đậu Đậu có mặc đồ giữ nhiệt, chỉ có tay và chân là bị lạnh: "Mấy anh Tiểu Mục có bị lạnh cóng không?"
Hoắc Dực Thâm sửng sốt hỏi: "Em rất quan tâm Tiểu Mục?"
Đậu Đậu suy nghĩ rồi trả lời: "Anh ấy đối xử với em rất tốt, vừa nghe lời lại còn giúp em làm việc, nếu mà bị lạnh rồi ốm thì phải làm sao?"
"Em dùng bộ đàm liên hệ em ấy xem sao."
Đậu Đậu đi tất, ngay lập tìm lấy bộ đàm.
Hoắc Dực Thâm mặc quần áo đàng hoàng, dựa theo thời gian định sẵn mở đèn chiếu sáng sân thượng ở tầng hai, xua tan chút bóng tối ở trước biệt thự.
Cầm đèn pin, đi ra sân sau kiểm tra tình hình của mấy con gia cầm.
Động vật cũng có đồng hồ sinh học của mình, ngày nào cũng sáng chói mắt, bây giờ đưa tay không thấy năm ngón, bọn chúng không yên tụ lại thành một đám.
Lều kính không giữ ấm tốt bằng phòng, đám gia cầm run cầm cập.
Hoắc Dực Thâm mở đèn chiếu sáng ra, lấy rơm đã chuẩn bị từ trước ra trải vào trong lều.
Khương Ninh đi theo, cảm thấy vẫn không đủ giữ ấm, lại lấy thêm ít gỗ và tấm kính dày từ không gian ra.
Còn các loại rau củ quả trồng trong lều thì thu hết vào không gian, chờ lúc cần đến lại lấy ra cũng không muộn.
Làm xong việc ở sân sau, hai người đến sân thượng xử lý mấy cây thuốc trồng.
Đứng trên sân thượng, có thể nghe được tiếng khởi động máy móc ầm ầm, lần lượt có biệt thự sáng đèn.
Ánh đèn chiếu không rộng, trong đêm vô tận dơ tay không thấy năm ngón, trông tối tăm mà lại nhỏ bé.
Bảo vệ vẫn đang tuần tra cảnh giới, dưới đường thỉnh thoảng có ánh đèn pin sáng lên.
Tiếng đập cửa vang lên, người đến là mấy người Dương Kiệt, tất cả đều đi ra khỏi Áo Viên.
"Chị Tiểu Khương, bọn em phải đi rồi."
Dương Kiệt không ngờ đêm vô tận đến nhanh như vậy, phải nhanh chóng về nhà mới được.
Khương Ninh khẽ nhíu mày: "Tuyển được người thay thế mấy người rồi à?"
"Vừa nãy đội trưởng nói tuyển được rồi."
"Được, mấy đứa nghe lời đội trưởng Hà mau về nhà đi, phải tạo thành một đội đi về, trên đường phải cẩn thận."
Dương Kiệt gật đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Khương Ninh không hiểu: "Sao vậy?"
Dương Kiệt kéo cô đến một bên, hạ giọng nói: "Chị Tiểu Khương, không biết có phải do em đa nghi hay không, cứ cảm thấy hình như đội trưởng đội bảo vệ. . ."