Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 781 - Chương 782

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 782 -

Sau khi bọn họ tiến vào phạm vi căn cứ, Khương Ninh vô cùng cảnh giác, không ngờ vẫn bị người ta để mắt đến.

Bọn họ đi dạo vòng vòng trong trung tâm làm việc, phát hiện kẻ theo dõi mình không phải là quân nhân mà là người nhặt đồ có ý đồ xấu.

Chỉ cần không phải là quân đội, vậy thì Khương Ninh hoàn toàn không cần phải sợ.

Trong thẻ còn dư lại rất nhiều điểm cộng, cô đổi hơn trăm cái túi dưỡng khí. Bởi vì cô còn muốn trữ thêm chút xăng hoặc dầu cặn, nhưng món đồ này căn cứ không bán với số lượng lớn, chỉ có thể lái xe để đổ xăng thôi, hơn nữa giá còn rất đắt.

Cuối cùng thật sự không còn cách nào, cô chỉ có thể đổi than đá.

Cô ước chừng có thể dùng hai xe tải lớn để chở bảy mươi tấn than đá này, nếu thật sự có ngày cần dùng đến nó, cô cũng có thể dùng được rất lâu.

Điều phiền phức là than đá không có ở trong căn cứ, cần phải tự lái xe để lấy.

Khương Ninh cất biên nhận, định khi nào rảnh sẽ đi lấy.

Vừa định trở về, bộ đàm đột nhiên vang lên, truyền đến giọng nói vô cùng kích động: “Chị ơi, tôi đậu rồi! Tôi đậu bài kiểm tra nhập ngũ rồi!”

Trừ cậu ba nhà họ Dung, còn ai có thể vui mừng như vậy được nữa, xen lẫn trong sự kích động dường như còn có hơi nghẹn ngào.

Nói thật, Khương Ninh cũng thở phào một hơi: “Chúc mừng.”

“Chị này, tôi mời chị và anh rể ăn cơm.”

Niềm vui của cậu ba nhà họ Dung cần được chia sẻ, chưa kể cô đã trả lại một nửa thuốc men, gã ta đã dùng một phần trong đó để đổi điểm cộng nên vẫn có thể mời được một bữa cơm.

Nhưng ở đây không có chỗ nấu cơm, hơn nữa tay nghề của gã ta cũng không được tốt.

Trong thẻ của Khương Ninh còn một chút điểm cộng vẫn chưa xài hết, chắc sau này cũng không cần dùng đến, nên cô cũng thoải mái nói: “Nếu cậu đã gọi tôi là chị rồi, vậy thì cậu cứ giữ điểm cộng của mình để từ từ dùng đi, tôi mời cậu ăn cơm. Chúc mừng cậu đã có thể vinh quang nhập ngũ.”

“Không được, sao có thể để chị và anh rể tốn tiền chứ.”

Khương Ninh cũng nghiêm túc nói: “Thế này đi, vậy cậu mời tôi, nhưng nhớ mua nhiều một chút đấy.”

Đầu bên kia lập tức gấp gáp: “Đừng mà chị, tôi muốn ăn lẩu.”

Thủ đoạn nhỏ thế này mà lại muốn qua mặt cô sao? Khương Ninh thoải mái đồng ý: “Vừa hay tôi đang ở chợ, cũng tiện mua thức ăn, buổi tối cậu cứ đến là được.”

Cúp điện thoại, Khương Ninh quay đầu vào chợ mua thức ăn.

Căn cứ có vườn trồng trọt, nhưng vì phải cung cấp thức ăn nước uống cho quân nhân và các đơn vị khác, cho nên chất lượng yêu cầu rất cao, giá cả cũng vì đó mà tăng lên.

Bột gạo dầu tương, rau cải thịt cái gì cũng có.

Điểm cộng còn dư lại cũng không quá nhiều, Khương Ninh mua tượng trưng một chút. Cô chọn những món mà trong không gian cũng có, chủ yếu là để che giấu tai mắt xung quanh.

Hoắc Dực Thâm cũng giúp cô chọn một chút: “Hay là hỏi thử xem nhóm Trương Siêu có rảnh không, cùng ăn một bữa cơm.”

Tổ làm nhiệm vụ huấn luyện tàu ngầm rất nhiều việc, một khi xuống đáy biển, nửa tháng sau mới được nghỉ ngơi, hơn nữa còn luôn phải ở trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.

Ngày nào đó mảng kiến tạo va chạm xảy ra, đây chính là thứ để chạy thoát thân, sau này còn cơ hội gặp mặt hay không, thật sự không ai dám chắc.

Hoắc Dực Thâm nói vậy, Khương Ninh cũng rất quan tâm những người bạn này, nếu không cũng sẽ không tìm cách giúp đỡ bọn họ trong những lúc quan trọng.

Khương Ninh gật đầu: “Được, để em hỏi thử.”

Cô lấy bộ đàm ra gọi điện, nhưng một lúc lâu sau vẫn không ai trả lời.

Ba người một chó trở về nhà, sau lưng quả thật lại có thêm cái đuôi, đến khi bọn họ tiến vào khu B mới ngừng lại.

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ đến gì đó: “Nếu anh đoán không lầm, hình như là người của đội Gió Lốc.”

Khương Ninh cũng thấy có khả năng này, dù sao bọn họ có đến mười mấy người bị mất tích. Cho dù không có bất kỳ chứng cứ nào thì hai người cũng sẽ trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất.

Vào trong sân, lúc Hoắc Dực Thâm vừa mở khóa vừa nhắc nhở: “Có người từng đến.”

Khương Ninh cảnh giác, lập tức lấy vũ khí ra.

Hai đứa nhỏ cũng lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng trong sân vẫn yên tĩnh đến đáng sợ…

Bình Luận (0)
Comment