Chiếc chó thích lo nghĩ 1
Ăn tối xong, bọn họ cũng không nỡ bỏ nước lẩu, để lại ngày mai còn có thể bỏ mì sợi vào ăn tiếp.
Thời kỳ đặc thù, có thể ăn ngon một chút đã là tốt lắm rồi, ai còn quan tâm đến chuyện có tiêu muối gì không chứ.
Thịt mỡ đã thắng lấy nước mỡ, tóp mỡ thì vàng đều giòn xốp, chừng năm sáu trăm gram, có thể ăn được một khoảng thời gian dài.
Trịnh Vĩ Lệ lấy mấy chục ký thịt còn dư ra: “A Ninh, những thứ này phải dùng bao nhiêu muối mới được?”
Muối không có quá nhiều, dùng tiết kiệm lắm thì chắc cũng đủ cho một năm, nếu rải chừng một hai ký thì quá lãng phí, nhưng nếu dùng ít thì dễ bị hư.
Lần này có thể tìm được heo là nhờ may mắn, chứ ở thời tận thế ngay cả cá thịt tươi bọn họ cũng không ngửi được, nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, dù sao cũng phải lo cho cuộc sống sau này.
Thấy ba người muốn trữ thịt, lúc này Khương Ninh mới lên tiếng: “Xe của chủ nhà có tủ lạnh rất lớn, một lát em sẽ lấy thịt mỡ thắng trước, chắc sẽ nhét được vào thôi.”
Thật ra là muốn lấy một cái tủ lạnh cũ trong không gian cho bọn họ mượn, nhưng bọn họ dùng máy sạc điện mặt trời không thể cung cấp đủ điện được.
Đám người Trương Siêu rất vui, muốn giúp cắt một chút thịt mỡ.
Ở trước mặt cô, ai cũng sống rất vô tri, nhưng vẫn rối rít muốn giúp một tay, mắc công sau này lại bị ghét bỏ.
Khương Ninh đâu dám để bọn họ giúp: “Không cần, tôi làm là được rồi, các cậu tắm rồi nghỉ ngơi đi.”
Về đến nhà, lấy mấy chục ký thịt ném vào không gian, lại lấy bồn tắm xoa bóp nhiều chức năng có cả nước nóng ra, cắm vào hộp sạc điện năng lượng mặt trời, mở âm nhạc êm dịu để nghỉ ngơi.
Cola đẩy thau cơm đầy ắp sườn ra, ngồi gặm ở bên cạnh cô.
Có lẽ đã có được sự cho phép của những con thú hai chân khác, nó tỏ ra vô cùng vui sướng, cắn xương nát thành mảnh vụn.
Bảo vệ thức ăn là thiên tính của chó, nhưng Cola thích con sen, cố ý để lại nửa miếng xương chậu cho Khương Ninh: “Gâu!”
Khương Ninh thật tình cảm ơn nó: “Mày ăn đi.”
Ném nửa cây xúc xích dăm bông qua.
Ngày hôm sau ngủ đến khi tự tỉnh lại, 1801 và Trương Siêu, Lục Vũ đến trung tâm thương mại đổi lấy bể nước, nhiệm vụ đơn giản nên cũng lười gọi Khương Ninh.
Buổi sáng ăn sủi cảo nhân hẹ với Cola xong, Khương Ninh không những tự đánh răng cho mình, còn phải đánh răng cho chó, sau đó mới xách lòng heo đến 1803.
Cô kéo ghế dài ra, xử lý lòng heo với Trịnh Vĩ Lệ.
Đậu Đậu chạy đến góp vui: “Chị, em giúp chị.”
Khương Ninh sợ làm bẩn tay cô bé: “Em đi chơi với Cola đi.”
Sau khi Cola đến đây, bầu không khí ở tầng 18 cũng náo nhiệt hơn nhiều, ở dưới lầu có một chút tiếng động gì cũng đừng mơ thoát khỏi lỗ tai của nó.
Điều khiến Khương Ninh yên tâm hơn cả là, Cola là một con chó có nguyên tắc.
Đậu Đậu lén nhét miếng tóp mỡ vào trong miệng Cola, con chó thèm ăn đến mức chảy nước miếng nhưng vẫn không ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé: “Ô.”
Khương Ninh chọc: “Có độc!”
Cola sợ hãi, miếng tóp mỡ ở trong miệng rơi ra.
Khương Ninh nhịn cười: “Không có độc, dọa mày thôi, ăn nhanh đi.”
Chó tức giận rồi, ngửi cả buổi trời mới dè dặt ăn.
Trịnh Vĩ Lệ ở bên cạnh cười đau bụng: “Cola thật thông minh, chỉ cần em không gật đầu thì nó có thèm mấy cũng nhịn được.”
Đây là sự cảnh giác do cuộc sống rèn luyện ra, chó hoang không chỉ phải đối mặt với việc bị con người xua đuổi, bị quản lý đô thị bắt, còn có không ít kẻ trộm chó, loại thủ đoạn nào cũng có.
Nếu nó không thông minh một chút, cũng không biết đã chết từ kiếp nào rồi.
Nhưng mà, Cola đúng là rất tinh ranh, tính ra còn thông minh hơn nhiều so với lúc trước, hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người, thậm chí còn có thể thay cô dạy dỗ đám nhóc kia.
Đại Hôi và Tiểu Bạch rất ngốc, ăn nhiều ị nhiều, khiến Khương Ninh giận đến nhức cả đầu.
Cola lại rất oai phong, mõm chó vừa cắn xuống, móng vuốt chó hung hăng ấn lên: Này thì đi ị bậy bạ!
Sau đó cắn cổ nó kéo vào nhà vệ sinh.
Ị đi, ị ngay trước mặt ông đây!