Nạp Lan Yên xông về phía tiểu Thúy, tiểu Thúy lách người sang một bên, rồi dùng đầu gối của mình đánh vào bụng của Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên đau nhói thét lên một tiếng, Võ Mật thấy không ổn liền nhảy lên ôm lấy sư muội của mình. Võ Mật nhìn Nạp Lạn Yên miệng phun ra ngậm máu, sắt mặt tái xanh.
Người xung quanh lúc này thấy đánh nhau liền tảng ra hết, đánh nhau trên đường phố ở Vân châu nhiều lắm, bọn họ cùng lắm là đứng xem chứ không ai dám xen vào.
"Cô nương còn trẻ, sao lại ra tay độc ác như vậy?"
Tiểu Thúy nhìn hai huynh muội này như nhìn kẻ ngu:
"Độc ác?, chính sư muội của ngươi ra tay trước, không lấy đi mạng của cô ấy là may cho cô ấy, còn dám nói độc ác."
Võ Mật thấy đuối lý, sư muội mình từ nhỏ đã được cưng chiều, nàng thật ra là cháu của một vị trưởng lão trong môn phái, mấy lần trước ra ngoài, chỉ cần báo tên, người khác đều muốn né tránh, không ngờ lần này đá phải tấm khiên sắt, căn cơ bị tiểu Thúy hủy đi, từ nay đừng mong cơ hội đột phá.
"Nhưng cô cũng không thể phế đi muội ấy, muội ấy là cháu của Nạp Lan Bố Y, trưởng lão của Tàng Kiếm phái."
Tiểu Thúy nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra sát cơ:
"Ồ, vậy người nói xem, tôi phải làm sao đây?".
Thấy ánh mắt của tiểu Thúy, trong lòng Võ Mật rung lên, ánh mắt như một con sói đang nhìn chằm chằm vào miếng mồi của mình, một cô gái mười hai tuổi không nên có ánh mắt như thế.
Nạp Lan Yên lúc này đã ngất xỉu đi, đoán thể như nàng làm sao chịu được một chiêu của tiên thiên. Không chết đã là may mắn vạn phần.
Lúc này ở phía xa có đám quan sai đang tới, tên cầm đầu hô to:
"Chuyện gì chuyện gì, sao lại tụ tập đông đúc như thế này, muốn làm phản à?".
"Là người của Lục Môn."
Đám quần chúng vây xem nghe nói Lục Môn thì giải tán.
Võ Mật hai mắt hơi sáng lên, lúc này mới dìu Nạp Yên Nhiên về phía tên quan sai kia.
"Đại nhân, bọn tôi là đệ tử của phái Tàng Kiếm, xuống núi du lịch, sư muội của tôi thấy cô gái nhỏ này đánh người, muốn ra tay ngăn cản, không ngờ cô ta ra tay độc ác, phế đi sư muội của tôi."
Thấy tên thiếu niên này tự xưng người phái Tàng Kiếm, tên bộ đầu kia sắc mặt hơi chuyển biến chuyển sang cung kính.
"Thì ra là người của phái Tàng Kiếm, để ta xem ai dám giữa ban ngày hành hung như thế."
Đám người hai bên tránh ra, nhưng tiểu Thúy đã sớm chạy đi mất.
"Người đâu?"
"Hừ, dám ban ngày ban mặt hành hung, người đâu, theo ta truy bắt tội phạm, mong công tử theo bọn ta đi tìm người."
Võ Mật gật đầu, sau đó giao Nạp Lan Yên cho một tên quan sai khác đưa đi tìm thầy thuốc trị thương.
Ở Vân châu này, mặc dù phái Tàng Kiếm cách xa nơi đây, nhưng địa vị phái Tàng Kiếm rất lớn, chưởng môn của bọn họ là hàng thật giá thật Sơn đỉnh cảnh, đã hơn trăm tuổi, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tuổi trẻ xông xáo giang hồ, uy danh không nhỏ.
Trường Sinh đang ngồi trước sân nhỏ lau hai thanh kiếm của mình, thì thấy nha hoàn nhà mình chạy về, nhưng trên tay lại không mang theo gì về cả.
"Có chuyện gì sao?" Trường Sinh hỏi.
"Xin lỗi thiếu gia, tiểu Thúy gây ra chuyện?"
"Chuyện gì?".
Tiểu Thúy hơi ngập ngưng rồi sau đó kể lại mọi chuyện.
Trường Sinh ánh mắt lóe lên, còn có chuyện tốt như vậy, mục đích lần này cậu ra ngoài là để gây chuyện, không ngờ tiểu nha hoàn của mình lại giúp mình không nhỏ, dẫn theo tiểu Thúy quả không sai lầm.
Thấy ánh mắt của thiếu gia nhà mình không đúng, tiểu Thúy không dám ngẩn đầu lên.
"Kêu em đi mua chút gì ăn cũng không được, vào trong tắm rửa đi, sau đó đi theo ta mội chuyến."
Tiểu Thúy trong lòng hơi vui vẻ, thiếu gia chẳng những không trách mình, nhưng đối thủ là Tàng Kiếm phái, nàng không ngờ chuyện lại lớn thế này.
Thấy Tiểu Thúy trong lòng lo lắng, Trường Sinh nói:
"Đừng lo, ta giúp em lấy lại công bằng, giảng đạo lý, không ai so với ta được đâu."
**
Đám người quan sai lục soát một hơi nhưng không tìm được cô gái kia nên đành thôi, bọn phụ thời điểm tiến về trong phủ thì thấy một thanh niên áo làm mang theo hai thanh kiếm, còn có một cô gái theo sau, chính là Trương Trường Sinh, cùng tiểu Thúy.
Tên bộ đầu kia thấy hai người liền hỏi:
"Đấy đây có chuyện gì?".
Tiểu Thúy nhận ra tên bộ đầu này, chính là tên lúc nãy ở chợ mà cô gặp.
Trường Sinh cười nói với bộ đâu:
"'chúng ta lần này tới báo án."
"Án gì?"
"Chính là nha hoàn nhà ta bị người khác khi dễ."
Tên bộ đầu kia nghe vậy thì hơi nhíu mày, nha hoàn nhà ngươi khi dễ thì báo án làm mẹ gì, thời đại này nha hoàn người hầu còn thua cả súc sanh nha.
"Hừ, mai đến không được sao?"
Trường Sinh cười nói:
"Người hành hung nha hoàn ta tên cái gì Võ Mật cùng Nạp Yên Nhiên, người của phái Tàng Kiếm, quan sai đại nhân có thể vì chúng ta hai người làm chủ."
Tên bộ đầu kia nghe vậy thì hai mắt co rụt lại, sau đó ra hiệu cho đàn em:
"Bao vậy bọn họ."
Mấy tên kia bao vây hai người Trường Sinh cùng tiểu Thúy. Tiểu Thúy đang muốn lấy ra chủy thủ thì bị Trường Sinh ngăn lại.
"Hừ, không ngờ các ngươi lại tự chui đầu vào, mau bắt lấy tặc tử."
Trường Sinh cười nói:
"Sao đại nhân lại nói vậy."
Nhìn nụ cười của Trường Sinh, tên bộ đầu kia hơi nhíu mày, chưa bao giờ gặp một tên tuổi trẻ nhưng lại bình tĩnh như cậu, nhưng ở Vân châu này, hắn không nhận ra cậu là ai nha.
"Bắt lấy".
Đám người xông lên về phía hai người, chỉ thấy Trường Sinh quăng kiếm ra, đám người bị vỏ kiếm đánh bay ra ngoài.
Bộ đầu thấy một màn như thế, thì hai mắt co rụt lại, không ngờ tên thiếu niên này lại là cao thủ tiên thiên.
"Ngươi muốn chống lại quan triều đình?" bộ đầu tuy ngạc nhiên, nhưng hắn cũng là tiên thiên, đánh nhau chưa chắc ai hơn ai, với lại hắn đã thành danh mười mấy năm, tên trước mắt này kinh nghiệm chiến đấu hơn hắn được.
Trường Sinh nói:
"Người biết Đậu Hoàng An, ta là người quen của hắn?"
Bộ đầu kia nghe thiếu niên nói như thế hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ là người nhà tổng bộ đầu. Đúng vậy, mấy ngày trước Đậu Hoàng An truy bắt được Thẩm Vạn Tâm đã thăng lên tổng bộ đầu.
"Vậy sao không nói sớm, mời đi theo tôi". Tên bộ đầu kia hơi khách sáo dẫn hai người đi.
Tiểu Thúy lè lưỡi ra, khinh thường tên này cũng quá thay đổi đi.
"Tôi tên Phi Lục, là bộ đầu ở đây, hai người đợi một lát, tôi mời tổng bộ đầu ra."
Phi Lục rời đi ra ngoài để lại Trường Sinh đang ngồi, còn tiểu Thúy thì một bên cầm hai thanh kiếm, bây giờ tiểu Thúy biến thành đồng tử cầm kiếm cho Trường Sinh, nhìn thú vị vô cùng.
**
"Trường Sinh thiếu hiệp, sao tới Vân châu không nói cho tôi."
Từ xa bên ngoài truyền vào tiếng cười nói của Đậu Hoàng An. Phi Lục hơi ngạc nhiên, tổng bộ đầu hắn biết là người nghiêm túc, rất ít khi giao tiếp với ai, không ngờ đối với tên thiếu niên này lại có vẻ hơi cung kính.
"Chúc mừng Đậu tổng bộ đầu thăng chức." Trường Sinh đứng dậy ôm quyền chào hỏi.
Đậu Hoàng An vội tiến lên chăn lại:
"Thiếu hiệp đừng chê cười, nếu hôm đó không có cậu, chúng tôi phải một phen ác chiến."
"Không biết thiếu hiệp hôm nay có chuyện gì? Ta nghe Phi Lục nói, thiếu hiệp đến báo án."
Trường Sinh ra hiệu cho tiểu Thúy. Tiểu Thúy kể lại một mạch chuyện xảy ra, không thêm không bớt.
"Lại có chuyện như thế?" Đậu Hoàng An hơi nhíu mày, sau đó cho Phi Lục đi mời người của phái Tàng Kiếm đến đây đối chất.