Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn họ ngồi ở trong một cái rừng cây, phía dưới đều là cỏ dại rậm rạp, gió mát hiu hiu, lá cây phát ra âm thanh sàn sạt, bốn phía có hoa dại thả ra hương thơm, nơi xa Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật vẫn đang bận rộn sửa sang lại lều của mình, thật ra tu luyện ở đây cũng vô cùng thích thú.
Sa sa sa.
Lại là một cơn gió mát thổi tới, thế nhưng lần này gió mát có chút khác biệt, nơi xa vang lên một tiếng quái khiếu, vừa lúc có Linh Phong thổi qua.
Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Mật vội vàng ngưng sửa sang lại, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Đây chính là điểm khổng tốt ở trong Cổ Thần Cấm Địa, không ai biết lúc nào có Linh Phong, một khi gặp phải Linh Phong chỉ có thể dừng tu luyện lại, có đôi khi linh cơ chợt loé cũng bị cắt đứt.
Sắc mặt Lục Ly bình thản, Linh Phong không có hiệu quả đối với hắn, nhiều nhất chỉ khiến màng nhĩ hơi đau một chút, năng lực thừa nhận thống khổ của hắn quá mạnh, hoàn toàn không có áp lực.
Hắn thong thả bưng chén rượu lên tiếp tục phẩm tửu, ánh mắt quét qua trên người Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Thương, trong lòng thầm suy nghĩ hạ thủ như thế nào?
Độ khó thủ tiêu Lãnh Vô Thương rất lớn, bắt Lãnh Vô Hinh lại càng khó hơn nữa, dựa vào thực lực bây giờ của hắn căn bản không có khả năng. Mặc dù lúc này Lãnh Vô Thương đang ở trước mắt, có lẽ hắn lợi dụng Toái Hồn Bí Thuật sẽ đánh chết được Lãnh Vô Thương, nhưng ngộ nhỡ nện không chết thì sao? Bán thần khí cũng không phải là đồ phòng ngự phổ thông.
Sau khi đánh chết Lãnh Vô Thương, hắn chạy trốn như thế nào? Hai tên Địa Tiên ở ngay bên cạnh, cho dù hắn có thể thừa dịp Linh Phong chạy trốn, thì có thể trốn bao xa chứ?
- Quên đi, trước tu luyện một phen đã, vẫn còn một năm thời gian, sẽ tìm được cơ hội thôi.
Ánh mắt Lục Ly híp lại, nhìn lá cây nơi xa bị gió thổi động, từng đạo Linh Phong trong suốt như một cây lông vũ thổi tới, xuyên qua lá cây, bay về nơi xa.
- Ồ?
Lục Ly nhìn những lá cây chập chờn đong đưa kia, đột nhiên nội tâm hơi động, tựa như hồ nước yên tĩnh bị một cục đá ném xuống tạo nên rung động, nội tâm của hắn có một cỗ xúc động không tên.
Giống như...
Lá cây kia không phải là lay động bình thường, mà trong đó có một loại quy luật kỳ quái. Trong lúc mơ hồ, Lục Ly cảm giác bên trong ẩn chứa đồ vật nào đó rất kỳ lạ, nhưng loại đồ vật này cụ thể là gì, hắn lại không cảm giác ra được.
- Thiên Vận và Đạo Ngân!
Nội tâm Lục Ly run lên, quả nhiên nơi này là một cái tuyệt thế bảo địa, lúc nào cũng có thể cảm ứng được Thiên Vận và Đạo Ngân. Rất khó để nội tâm xúc động, trước kia mỗi lần hắn có xúc động, đều có thể cảm ngộ ra một loại áo nghĩa.
Bất luận áo nghĩa có cấp bậc gì, thì nó đều là áo nghĩa, đều là thiên địa chí lý. Áo nghĩa không sợ nhiều, bởi vì áo nghĩa cấp thấp có thể dung hợp lại, để lên cấp.
Lục Ly lập tức quên hết tất cả, cẩn thận đi quan sát lá cây và cành cây. Mãi đến khi Linh Phong hoàn toàn thổi qua, lá cây ngưng lại, loại quy luật này chấm dứt, hắn mới lập tức nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng nhập định.
- Vù vù.
Lãnh Vô Thương thở ra một hơi, tư vị Linh Phong tấn công linh hồn không dễ chịu chút nào, hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương nhìn về phía Lục Ly ở bên cạnh. Lại thấy Lục Ly đã nhập định, dáng vẻ trang nghiêm, nhìn bộ dạng đều đã khoá chặt lục thức, tiến vào trạng thái tu luyện sâu rồi.
- Ồ...
Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật đều chú ý tới tình huống của Lục Ly, nhóm người liếc mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc. Quả thực trên đảo này có rất nhiều Thiên Vận và Đạo Ngân, nhưng họ không thể giống như Lục Ly, tùy ý là có thể cảm ngộ được đạo vận.
Chẳng lẽ đúng như lời Lục Ly nói, thiên tư hắn rất tuyệt, chẳng qua là lười biếng không muốn tu luyện sao? Nếu như chăm chỉ tu luyện một năm là có thể đột phá Nhân Hoàng?
Càng nghĩ mọi người càng có cái nhìn khác đối với Lục Ly, Huyết Hoàng không có khả năng thu một tên ngu xuẩn. Lục Ly vừa tiến vào tiểu đảo đã đốn ngộ, từ điểm đó suy ra thiên tư hắn vô cùng khủng bố, không thua gì mọi người.
- Khá lắm!
Lãnh Vô Thương âm thầm cảm khái một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Vô Hinh, nếu như trong vòng một năm Lục Ly thật sự đột phá Nhân Hoàng mà nói. Hắn nhất định sẽ thuyết phục Lãnh Thiên Hận, mạnh mẽ gả Lãnh Vô Hinh cho Lục Ly, từ đó dựa hơi một vị tuyệt thế thiên tài.
Ánh mắt Lãnh Vô Mật lóe sáng, trên mặt toàn là vẻ lẳng lơ, tuổi còn nhỏ nhưng lại có sự quyến rũ của phụ nữ thành thục, đây thật sự là một con tiểu hồ ly.
Hai mắt nàng đảo quanh trên người Lục Ly, giống như đang do dự có nên gia tăng mị lực hay không, để Lục Ly thần phục dưới váy của nàng? Thân phận của nàng không có tôn quý như Lãnh Vô Hinh, nhưng nếu như có thể nắm giữ Lục Ly mà nói... Địa vị ở trong gia tộc sẽ được nâng cao rất nhiều.
- Mọi người tự mình tu luyện đi.
Lục Ly đã nhập định, tự nhiên Lãnh Vô Thương sẽ không đi quấy rầy hắn, phất phất tay bảo mọi người đi ra bờ sông. Lần trước hắn cảm ngộ áo nghĩa ở bên kia, lần này hắn chuẩn bị tiếp tục đi cảm ngộ, nâng cao áo nghĩa trước kia thêm một bước, xem có thể lên cấp hay không.
Lãnh Bất Ky rời đi một mình, Lãnh Thiên Bá và Lãnh Vô Song thì tách ra, một người ngồi xếp bằng ở trong dẦm trại, một người đi theo Lãnh Vô Thương. Mặc dù trên đảo rất an toàn, nhưng thân phận Lãnh Vô Thương quá tôn quý, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lãnh Vô Hinh và Lãnh Vô Mật sửa sang lại một phen, cũng tự mình tìm kiếm địa phương đi cảm ngộ Thiên Vận Đạo Ngân, tìm hiểu áo nghĩa, đồng thời có thể nhanh chóng tu luyện huyền lực.
Huyền lực bên trong thân thể Lục Ly tự động vận chuyển lên, bắt đầu tu luyện huyền lực, trong đầu bắt đầu thôi diễn loại quy luật chuyển động mà nội tâm vừa mới cảm ngộ. Hắn không biết đây là cái áo nghĩa gì, chỉ biết dựa theo tìm hiểu, thôi diễn đi xuống, xem có thể cảm ngộ ra cái áo nghĩa gì đó hay không.
Cổ Thần Cấm Địa rất lớn, bí cảnh rất nhiều, cái tiểu đảo này không thể không bị người phát hiện, nhưng Hằng Hà rất nguy hiểm, người bình thường đều lựa chọn không tới gần Hằng Hà.