Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bốn đại gia tộc không thiếu kỳ nhân dị sĩ, một khi bọn hắn bí mật phái người lẻn vào Hoang giới, đợi lúc bốn đại gia tộc xâm lấn, lối vào Hoang giới lại bị nắm xuống, bọn Lục Linh liền sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Tu luyện!
Nghĩ đến cảnh Bắc Mạc Vân Châu U Châu Hoang giới bị giết cho thây chất đầy đồng, lòng dạ Lục Ly nóng như lửa đốt, phải cưỡng bách chính mình đừng suy nghĩ nhiều, bắt đầu nhập định liều mạng tu luyện.
Quân Hầu Cảnh tu luyện rất thuận lợi, Lục Ly không thiếu linh tài, hơn nữa còn đều là linh tài cao cấp. Hồn Đàm một mực tăng trưởng, áo nghĩa cảm ngộ được càng là sớm vượt quá tiêu chuẩn, duy nhất chỉ thiếu Huyền lực.
Tốc độ tu luyện Huyền lực trong Thiên Tà Châu rất nhanh, hiện tại Lục Ly đã không cần luyện hóa hạt châu, toàn bộ Huyền lực đều quán chú vào trong Bản Mệnh Châu. Sau vẻn vẹn hơn ba tháng liền đã tu luyện đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
Đến Quân Hầu Cảnh hậu kỳ thì còn cần đột phá Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, vậy mới có thể xung kích Nhân Hoàng Cảnh, quá trình này cần một đoạn thời gian tích lũy, Nhân Hoàng không phải muốn đột phá là có thể đột phá ngay được.
Lộ Lộ ban cho đám người Tử Hoàn Kiều Vũ Hóa Thần rất nhiều linh tài, nhưng mãi không ai đột phá Nhân Hoàng. Sau khi hỏi dò bọn Mông Thần Hồ Lang, Lục Ly mới hiểu ra được một đạo lý, đó chính là muốn thành công xung kích Nhân Hoàng, ít nhất phải cần cảm ngộ một áo nghĩa ngũ lục phẩm trở lên.
Cấp bậc áo nghĩa cảm ngộ được càng cao, khả năng xung kích Nhân Hoàng thành công sẽ càng lớn, Lục Ly đã cảm ngộ tận mấy áo nghĩa, cái thứ nhất là áo nghĩa Kính Tượng, thứ hai là áo nghĩa Tốc Độ, thứ ba là Không Gian Chấn Đãng, ở trong cấm địa Cổ Thần hắn lại cảm ngộ thêm được áo nghĩa hệ Phong, có thể điều khiển Linh Phong.
Bốn áo nghĩa này Lục Ly cảm thấy không cái nào là áo nghĩa thực sự cao cấp, chỉ có áo nghệ hệ Phong cuối cùng là hơi có chút đặc biệt, có thể điều khiển Linh Phong, nhưng cảm giác hẳn không phải là áo nghĩa ngũ phẩm trở lên.
Linh Phong cái là thứ mà bên ngoài không có, chỉ trong cấm địa Cổ Thần mới có.
Ở bên ngoài Lục Ly phóng thích áo nghĩa hệ Phong thì chỉ có thể điều khiển chút ít phong lực hình thành từng cơn phong long (vòi rồng), uy lực không lớn.
Bởi thế!
Đến sau Lục Ly thay đổi đường hướng tu luyện, cảm ngộ áo nghĩa cường đại thành là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu không cảm ngộ được áo nghĩa ngũ lục phẩm trở lên, dù hắn có được linh tài đỉnh cấp nhất, khả năng vẫn khó mà xung kích Nhân Hoàng Cảnh thành công.
- Áo nghĩa cao cấp!
Áo nghĩa đỉnh cấp hoặc là dung hợp mấy loại áo nghĩa mà thành, hoặc là trực tiếp lĩnh hội. Thường thường áo nghĩa càng cao cấp, muốn trực tiếp lĩnh hội sẽ càng khó, trừ phi là người có được cơ duyên và thiên tư nghịch thiên.
- Dung hợp?
Dung hợp áo nghĩa là điều hết sức khó khăn, bởi vì không ai biết áo nghĩa nào nên dung hợp với áo nghĩa nào, phải dung hợp ra làm sao?
Áo nghĩa Kính Tượng, áo nghĩa Tốc Độ, Không Gian Chấn Đãng, Phong Lực!
Bốn áo nghĩa này nên dung hợp ra sao? Loại nào có thể dung hợp với loại nào? Nhất thời Lục Ly không khỏi có chút mê mang. Mấy áo nghĩa này cảm giác chẳng hề liên quan gì đến nhau, làm sao mới có thể dung hợp lại được?
Lần nữa đi cảm ngộ áo nghĩa?
Vấn đề là áo nghĩa không phải rau cải trắng, cứ tuỳ ý là có thể cảm ngộ ra được. Nếu là ở trong cấm địa Cổ Thần thì còn có khả năng, nơi đó có Thiên Vận và Đạo Ngân, cơ hội cảm ngộ áo nghĩa được gia tăng nhiều.
- Đúng rồi!
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Ly khẽ động, Thiên Tàn lão nhân đã ở trong Thiên Tàn Cốc này suốt ba ngàn năm, chẳng lẽ là bởi vì trong sơn cốc có được loại Thiên Vận tự nhiên nào đó? Hắn cư trú ở chỗ này chính là vì cảm ngộ một loại áo nghĩa cường đại?
Doãn Thanh Ti từng nói qua với hắn, trừ mấy gian nhà gỗ ra, hắn có thể tùy ý đi lại trong Thiên Tàn Cốc. Lục Ly đã tu luyện một đoạn thời gian, vừa khéo cũng nên đi ra hóng mát một phen.
Hắn không kinh động Doãn Thanh Ti, nói qua một tiếng với thị nữ ngoài cửa, sau đó tiến ra dạo quanh trong sơn cốc.
Sơn cốc rất lớn, có đầm nước, suối nhỏ, rừng trúc, biển hoa, bốn phía là rừng cây, trong đó có một ít động vật nhỏ, phong cảnh cực đẹp, hệt như thế ngoại đào nguyên.
Lục Ly chậm rãi tản bộ, cũng không phóng thích thần niệm mà chỉ tùy tiện dạo quanh, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ bốn phía.
Hắn đi vào trong biển hoa, mũi hương hoa xộc mũi. Rồi lại đến bên đầm nước, ngồi trên tảng đá thẫn thờ nhìn vào mặt đầm. Tiếp đó lại tiến vào rừng trúc, nhìn lá trúc khe khẽ lay động trong gió, phát ra tiếng vang sàn sạt.…
Cứ thế một mực dạo quanh suốt hơn nửa tháng!
Bởi vì không để thị nữ kinh động đến Doãn Thanh Ti, hạ nhân và thị nữ lại không dám quấy nhiễu hắn, bởi thế Lục Ly một mình hành tẩu cô độc trong sơn đốc, nhìn qua không khác gì đứa ngốc.
Cuối cùng hắn dừng lại khoanh chân ngồi xếp bằng trong rừng trúc, rừng trúc rất lớn, nơi hắn chọn để dừng chân là rìa rừng trúc sát bờ suối.
Sau khi Lục Ly nhập định trên khối đá xanh cạnh bờ suối, phía hậu viện nhà gỗ, dưới gốc cổ thụ, Thiên Tàn lão nhân đột nhiên mở mắt.
Hắn nhìn về phía vị trí Lục Ly vị đang ngồi một cái, ánh mắt chớp qua một tia dị sắc, miệng lẩm bẩm nói:
- Năng lực cảm giác của tiểu tử này đúng là linh mẫn, trong sơn cốc có mười nơi có Thiên Vận, tiểu tử này thoáng chốc đã tìm tới được nơi tốt nhất. Chỉ là Thiên Vận ở chỗ đó không dễ để cảm ngộ, cảnh giới hắn lại thấp như vậy, muốn một bước lên trời không khỏi quá mức nôn nóng.
Nửa tháng sau!
Doãn Thanh Ti lần nữa xuất quan, phát hiện thấy Lục Ly ngồi ở rừng trúc bên cạnh suối nhỏ, thần sắc không khỏi có chút kinh ngạc. Bởi vì nàng biết nơi đó có Thiên Vận, còn là nơi nàng từ nhỏ đến lớn thường xuyên ngồi cảm ngộ, chỉ là mãi vẫn chưa cảm ngộ được áo nghĩa gì.
Bởi thế Doãn Thanh Ti có lòng muốn nhắc nhở Lục Ly, để hắn đừng lãng phí thời gian, Thiên Vận ở nơi đó cất chứa áo nghĩa cực phức tạp. Hẳn phải là áo nghĩa rất cao cấp, cảnh giới không đủ mà muốn trực tiếp cảm ngộ quả thực còn khó hơn lên trời.