Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Doãn Thanh Ti rảo bước tiến lại chỗ Lục Ly, thần niệm khóa chặt nét mặt như đao tước kia, cuối cùng lại vẫn không lên tiếng nhắc nhở, vạn nhất Lục Ly có thể cảm ngộ ra áo nghĩa cường đại từ chỗ đó thì sao?
Thật ra không phải năng lực cảm giác của Lục Ly linh mẫn, thoáng chốc liền tìm đến được nơi có Thiên Vận mạnh nhất trong sơn cốc, chẳng qua là hắn hơi chút may mắn mà thôi.
Bởi vì nơi đây vừa khéo sát bên suối nhỏ, dòng nước từ đằng xa len lỏi chảy đến, dẫn theo từng cơn gió mát phất phơ. Chỗ này lại là một mảnh rừng trúc, lúc bị gió mát quét qua, cành trúc lay động, lá cây trên đó cũng lay động theo, tạo nên một loại rung động rất đặc biệt.
Loại rung động này khá là tương tự với rung động ở Hà Tâm Đảo mà Lục Ly từng nhờ đó cảm ngộ ra được áo nghĩa Phong Lực trong cấm địa Cổ Thần.
Bởi thế khi đi đến đấy, trong lòng Lục Ly đi tự nhiên sinh ra một tia xúc động, thế là bèn dừng chân tĩnh tâm lĩnh hội.
Nơi đây không có dấu vết con người, rõ ràng là Thiên Vận do tự nhiên hình thành.
So với Đạo Vận, Thiên Vận càng khó cảm ngộ, bởi vì không có dấu vết để mò mẫm tìm kiếm, nhưng chí lý ẩn chứa trong Thiên Vận lại là biểu hiện của pháp tắc, một khi có cảm ngộ liền sẽ rất dễ truy vết tìm hiểu, qua đó nắm giữ được áo nghĩa khủng bố.
Song thực ra Lục Ly không đi lĩnh hội Thiên Vận ở chỗ này!
Hắn ngồi xếp bằng ở đây là để càng tiện hồi ức Thiên Vận từng cảm ngộ được trong cấm địa Cổ Thần. Hắn muốn nhân cơ hội này tiến một bước lĩnh hội áo nghĩa Phong Lực, để áo nghĩa được thăng cấp.
Lúc ở Hỏa Ngục, “Thế” của Minh Vũ từng tham ngộ tiến giai thành áo nghĩa thất phẩm không gian phong ấn, áo nghĩa cấp thấp đều có thể tiến giai, Lục Ly muốn đi theo con đường này.
Tốc độ tu luyện trong Thiên Tàn Cốc và trong Thiên Tà Châu không khác nhau là mấy, hắn đã ở trong Thiên Tàn Cốc lâu vậy rồi, lại vẫn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, thế nên rất là yên tâm.
Ào ào ào!
Ngày thứ sáu mươi bảy kể từ khi Lục Ly bế quan ở đây, gió bên cạnh đột nhiên xoay tròn quanh người hắn, tiếp đó rừng trúc bất chợt rung động kịch liệt. Vô số lá trúc vi vu rơi rụng, nước trong suối nhỏ cạnh đó cũng bị gió dẫn dắt chảy ngược dòng, lá cây cuốn thốc đầy trời, hình thành nên một vòi rồng kỳ dị.
- Hả?
Thiên Tàn lão nhân lần nữa mở mắt, thần niệm quét qua, hai hàng lông mày trắng xóa thoáng khẽ run rẩy, hơi có chút ngạc nhiên lẩm nhẩm nói:
- Bản nguyên chân ý nguyên hình? Không ngờ tiểu tử này lại có thể ngưng tụ ra được bản nguyên chân ý? Mặc dù mới chỉ là nguyên hình, nhưng thế cũng đã quá tà môn …
Ào ào ào
Gió từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ Lục Ly, xung quanh hắn càng lúc càng nhiều lốc xoáy được ngưng tụ ra, toàn bộ lá cây trong rừng trúc gần đó đều bị cuốn thốc lên, bụi đất rợp trời, nước trong dòng suối nhỏ cũng bị cuốn lên, hình thành từng đạo vòi rồng. Vòi rồng càng cuốn càng lớn, tựa hồ dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
- Ồ …
Thiên địa Huyền khí xung quanh cũng bị dẫn động, đám hạ nhân trong sơn cốc không khỏi kinh hãi, ngay cả Doãn Thanh Ti chính đang bế quan tu luyện cũng bị đánh thức, đẩy cửa gỗ đi ra.
Hưu
Từ trong nhà gỗ nơi Thiên Tàn lão nhân đang ngồi chợt bắn ra một đạo lưu quang, một quân cờ bay tới, kích trúng bảy tám vòi rồng vừa mới hình thành bên người Lục Ly.
Quân cờ đảo quanh đám vòi rồng một lượt, tất cả vòi rồng theo đó sụp đổ, bốn phía bình tĩnh trở lại.
- Hả?
Doãn Thanh Ti không giấu được vẻ kinh ngạc, không ngờ lão tổ lại đích thân ra tay, hắn sợ Lục Ly khống chế không nổi, sẽ hủy đi cảnh vật trong sơn cốc ư?
Rốt cục Lục Ly đã cảm ngộ được áo nghĩa gì, sao lại khủng bố đến mức cần Thiên Tàn lão nhân phải tự mình xuất thủ khống chế cục diện?
Doãn Thanh Ti suy nghĩ một lát, sau đó tiến vào nhà gỗ của Thiên Tàn lão nhân, đi đến dưới gốc cổ thụ hỏi:
- Lão tổ, Lục Ly sao thế?
Thiên Tàn lão nhân hờ hững đáp:
- Không có gì, thiên tư tiểu tử này cũng tạm được, cảm ngộ ra một loại chân ý nguyên hình. Chẳng qua chân ý mà hắn cảm ngộ được hẳn là do Hằng Đế dẫn đường. Vận đạo tiểu tử này rất không sai, nếu hắn có thể liên tục cảm ngộ, triệt để tham ngộ ra được chân ý kia, sau này chiến lực sẽ rất nghịch thiên.
- Chân ý?
Đây là lần đầu tiên Doãn Thanh Ti nghe nói tới thứ này, không khỏi hiếu kì hỏi:
- Lão tổ, chân ý là cái gì?
- Sau này ngươi sẽ biết.
Thiên Tàn lão nhân lại không giải thích mà chỉ lắc đầu nói:
- Tiểu tử này cũng tính là nhân tài, nếu có thể thu phục, ngươi cứ thu hắn làm gia tướng. Hắn đã mở ra Thông Thiên Chi Lộ, đương nhiên sau cùng có thể thành công hay không thì còn phải xem vận đạo của hắn.
- Gia tướng?
Doãn Thanh Ti lắc đầu, người như Lục Ly làm sao cam tâm dưới trướng người khác, hơn nữa nàng và Lục Ly là bằng hữu, há có thể mạo muội đi phá hoại hữu nghị như vậy được?
- Thông Thiên Chi Lộ?!
Nghe được bốn chữ này, nét mặt Doãn Thanh Ti khẽ động, bốn chữ này được nói ra từ miệng Thiên Tàn lão nhân, ngụ ý trong đó tuyệt không tầm thường. Chẳng qua ngay lúc Doãn Thanh Ti đang định tiếp tục truy vấn lúc, Thiên Tàn lão nhân lại đã nhắm mắt nhập định.
Doãn Thanh Ti đi ra ngoài, đứng phía sau Lục Ly quan sát một lúc, thấy hắn không có dấu hiệu xuất quan, cuối cùng đành phải quay về tiếp tục bế quan.
Lục Ly không hề biết chút nào về tình huống bên ngoài, hắn một lòng chìm trong thế giới của riêng mình, ngay vừa rồi hắn đã có bước đột phá áo nghĩa cực lớn.
Không phải là hắn cảm ngộ áo nghĩa mới, mà là áo nghĩa Phong Lực có đột phá, hắn cảm nhận được một loại quy luật dị thường từ sự rung động của lá cây ở Hà Tâm Đảo trong cấm địa Cổ Thần.
Trong loại rung động này cất chứa một thứ gì đó vô cùng huyền diệu, Lục Ly có thể điều khiển được Linh Phong cũng chính là nhờ loại rung động kia.
Hắn còn có một phát hiện rất lớn … Linh Phong không phải tự nhiên hình thành, mà là hậu thiên ngưng tụ ra, rất có thể là bởi vì loại rung động kỳ dị này mới dẫn lên Linh Phong xuất hiện.