Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói cách khác, Hằng Đế lợi dụng loại rung động kia để khiến cho gió bình thường biến dị, hóa thành Linh Phong.
Trước đây áo nghĩa Phong Lực mà hắn cảm ngộ được quả thực hết sức phổ thông, sở dĩ có thể điều khiển Linh Phong là bởi hắn mò tới da lông của loại rung động kia.
Áo nghĩa có tiến triển là bởi trong đầu Lục Ly dần phác thảo ra lộ tuyến đồ của loại rung động kia. Trong đầu hắn có từng sợi tia sáng du tẩu theo một quy luật đặc thù nào đó, chúng giao xoa với nhau, tăng cường cho nhau, song lại không hề can nhiễu đến nhau …
Lộ tuyến đồ này mang đến cho Lục Ly cảm giác rất là huyền diệu và thâm ảo, nếu có thể triệt để nắm giữ chí lý trong đó, thực lực hắn nhất định sẽ được đề thăng trên diện rộng.
Ít nhất hắn sẽ có thể ngưng tụ ra Linh Phong!
Thử nghĩ mà xem, chỉ cần hắn ngưng tụ ra Linh Phong đầy trời, bao phủ phương viên vạn dặm, từ bốn phương tám hướng tấn công kẻ địch, vậy thì dù có tới bao nhiêu Địa Tiên cũng tất chết không nghi ngờ!
Thậm chí nếu số lượng Linh Phong đủ nhiều, ngưng tụ đủ cường đại, ngay cả Hóa Thần cũng khó mà kháng cự được, khi ấy sức tấn công của hắn sẽ khủng bố đến đâu?
Không cách nào tưởng tượng!
Lục Ly cảm giác như vừa mở ra một con đường lên thẳng trời cao, lộ tuyến đồ huyền diệu trong đầu này là một kho bảo tàng thần kỳ. Chỉ cần khai quật ra được hết tiềm năng bên trong, hắn liền có thể một bước lên trời, chí ít hắn sẽ thành tồn tại vô địch ở Đấu Thiên Giới.
Đương nhiên!
Hiện tại Lục Ly còn chưa bắt đầu lĩnh hội đã cảm nhận được sự phức tạp của lộ tuyến đồ này. Hắn chỉ mới cường hành chuyển hóa rung động thành lộ tuyến đồ chứ chưa thực sự lĩnh hội, lại đã cảm giác được bên trong bao la vô ngần, ít nhất phải có tận mấy vạn đường nét giao xoa đan chéo vào nhau. Nếu muốn tham ngộ chí lý trong đó, không biết phải tiêu tốn thời gian bao lâu.
Lộ tuyến đồ này hệt như một tấm bản đồ kho báu khổng lồ, bên trong có mấy vạn cánh cửa khác nhau, mấy trăm vạn lối rẽ ngang dọc, Lục Ly phải thôi diễn xác minh từng chút từng chút một, từ đó phân biện ra con đường nào là sinh lộ, con đường nào là tử lộ, bên nào có bảo tàng, bên nào là cạm bẫy …
Lượng công trình vô cùng lớn, khẳng định không phải ngắn ngủi mấy năm là có thể tìm hiểu thông thấu. Song có thể khẳng định một điều, lộ tuyến đồ này tuyệt đối là bảo bối nghịch thiên.
- Đây cũng là Hằng Đế lưu lại!
Cũng lúc này, Lục Ly đột nhiên mới chợt hiểu ra, loại rung động hắn cảm ngộ được ở Hà Tâm Đảo trong cấm địa Cổ Thần hẳn không phải là Thiên Vận, mà là Đạo Ngấn.
Đây là Hằng Đế cố ý lưu lại cho người có duyên. Lục Ly cơ duyên xảo hợp tham ngộ ra được Đạo Ngấn này, nhờ đó mở ra bảo khố Hằng Đế lưu lại.
Bảo khố này được cất giấu trong Đạo Ngấn, đồng thời cũng giấu trong Linh Phong, Lục Ly phải khai quật ra từng chút từng chút một, cuối cùng mới có thể lĩnh hội thần thông kinh thiên mà Hằng Đế lưu lại.
Áo nghĩa Phong Lực chỉ là chiếc chìa khoá, Linh Phong là cánh cửa, chìa khoá và cánh cửa ghép lại mới có thể mở ra bảo khố cất giấu lộ tuyến đồ.
Lục Ly còn có dự đoán: Hắn có thể được đến Thiên Tà Châu là nhờ mở ra bảo khố lộ tuyến đồ, Thiên Tà Châu là do Hằng Đế đưa tặng giúp hắn phòng thân.
- Bảo vật thực sự không phải Thiên Tà Châu, mà là lộ tuyến đồ!
Lục Ly không khỏi ngấm ngầm cảm khái về dụng tâm của Hằng Đế, chẳng qua Hằng Đế chỉ giúp hắn mở ra cánh cửa bảo khố, còn có thể được đến trọng bảo thực sự hay không thì vẫn phải xem Đạo Vận và thiên phú của chính bản thân hắn.
- Cố gắng lên!
Lục Ly tự nhủ với bản thân, dù hiện tại chiến lực của hắn còn chưa được đề thăng bao nhiêu. Nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn liền có thể tăng cường thực lực vô hạn, dự tính nếu cứ tiếp tục cảm ngộ thế này, đột phá Nhân Hoàng sẽ là chuyện hết sức đơn giản.
- Chẳng lẽ đây là áo nghĩa cửu phẩm? Bằng không sao lại huyền diệu phức tạp đến thế được?
Trong lòng Lục Ly không khỏi hiện lên nghi hoặc, lộ tuyến đồ này dù một đường thuận lợi lĩnh hội thì cũng phải cần thời gian rất lâu. Chí ít cũng mất chừng mười năm tám năm.
Áo nghĩa huyền diệu thâm ảo như thế tuyệt không khả năng chỉ là lục thất phẩm, phải biết Minh Vũ cảm ngộ áo nghĩa thất phẩm cũng chỉ tiêu tốn thời gian chừng nửa tháng mà thôi.
- Mặc kệ!
Dù sao giờ cũng không thể đi ra, Lục Ly không vội xung kích Nhân Hoàng Cảnh mà chuyển sang vừa lĩnh hội lộ tuyến đồ vừa tu luyện Huyền lực, tiếp tục tăng trưởng linh hồn.
Nương theo Lục Ly bế quan tham ngộ, gió quanh bốn phương tám dần hội tụ tới chỗ hắn. Lần này không còn hình thành vòi rồng mà như từng con thú nhỏ dính người, từng sợi gió mát du tẩu vờn quanh Lục Ly, mãi mà không tiêu tán.
Ba năm thoáng chốc trôi qua!
Người Ma Hoàng Giới đã công kích suốt tận ba năm, nhưng vẫn chẳng thể nào phá nổi Cổ Thần Trận ở Thiên Tàn Sơn Mạch. Nguyên đám Hóa Thần cuồng oanh loạn tạc ba năm, song đến tận lúc này mọi đòn công kích đánh vào trong sương mù khói trắng vẫn cứ như trâu đất vào biển, thậm chí còn chẳng thấy sủi tăm.
Thực ra trong lòng đám Hóa Thần Ma Hoàng Giới sớm đã từ bỏ. Theo bọn hắn thấy, có vẻ Thiên Tà Châu đã vào tay Thiên Tàn lão nhân, lúc này dự tính đã luyện hóa gần xong, muốn cướp đoạt lại là điều gần như không khả năng.
Ba năm, bọn hắn cũng sợ Ma Hoàng Giới xảy ra chuyện, rốt cuộc không có Hóa Thần trấn áp, vạn nhất bị các giới diện còn lại xâm nhập, cơ nghiệp của bọn hắn liền sẽ bị hủy trong phút chốc.
Ma Hoàng Giới rất mạnh, nhưng mà Thần Hoàng Giới còn mạnh hơn, Thần Hoàng Giới có một vị cường giả được công nhận là số một cửu giới, cũng chính là chủ nhân Thần Hoàng Giới.
Nếu Thần Hoàng Giới xâm lấn Ma Hoàng Giới, cướp đoạt để uẩn của bọn hắn, bọn hắn tất khóc không ra nước mắt.
Bởi thế, ngày nọ đám người Ngô Quảng Đức sau một phen thương nghị, cuối cùng quyết định lui về Ma Hoàng Giới, từ bỏ tranh đoạt Thiên Tà Châu. Ba năm vẫn mãi không phá nổi Cổ Thần Trận Thiên Tàn Sơn Mạch, như vậy phỏng chừng có tiêu tốn thêm ba mươi năm chắc cũng không phá nổi, có ở lại đây thêm cũng chẳng nghĩa lý gì.