Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người Ma Hoàng Giới đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ sau vẻn vẹn một ngày liền đã tan biến sạch sẽ.
Nhận được tin, các đại gia tộc Trung Hoàng Giới như trút được gánh nặng, lập tức lần nữa nắm xuống Hỗn Độn Thành, phong ấn truyền tống trận đến Hỗn Độn Luyện Ngục.
Doãn Thanh Ti xuất quan!
Nàng được đến tin báo từ bên ngoài, lập tức tới bờ suối tìm kiếm Lục Ly, định báo tin này cho hắn.
Thời gian ba năm khiến Doãn Thanh Ti càng thêm mặn mà, nếu trước kia nàng là một đóa hoa hé nụ, thì bây giờ đóa hoa đó đã hoàn toàn nở rộ, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái mê hoặc tâm phách. Đáng tiếc duy nhất chính là tròng mắt của nàng, trống rỗng vô thần, không có lấy chút thần thái nào, khiến cho dung mạo tuyệt thế khuynh thành của nàng thiếu đi một tia thần vận.
Nàng đứng bên bờ suối, thông qua thần niệm quan sát Lục Ly phía đằng xa, lại chợt phát hiện ra một cảnh tượng rất kỳ dị.
Gió vờn quanh bên người Lục Ly, những cơn gió mát kia thỉnh thoảng lại biến ảo thành các loại vật thể kỳ lạ, đôi khi hóa thành từng con thú nhỏ bay nhảy, đôi khi ngưng tụ thành một cây đại thụ phất phới trái phải, có đôi khi lại ngưng tụ thành từng đóa hoa tươi từ từ nở rộ
- Chẳng lẽ đây chính là bản nguyên chân ý?
Trên nét mặt xinh đẹp của Doãn Thanh Ti chất đầy vẻ kinh ngạc, lấy thiên địa Huyền khí ngưng tụ ra các loại đồ vật, điều này không khó, bản thân nàng cũng có thể ngưng tụ ra hư ảnh từng con cự thú.
Nhưng đám thú nhỏ mà Lục Ly ngưng tụ ra kia tựa hồ có được sinh mệnh, đại thụ ngưng tụ dường như cũng có được sinh mệnh. Nếu không phải đúng thật là hư ảnh, Doãn Thanh Ti chắc đã lầm tưởng là vật thật..
Tựa hồ …
Khả năng điều khiển gió của Lục Ly đã đạt tới một trình độ chưa từng có, ở trong tay hắn gió biến thành vật thể có sinh mệnh chứ không còn chỉ là một loại nguyên tố.
Quan sát một lúc, sau đó Doãn Thanh Ti rảo bước đi tới, lúc này Lục Ly đã mở mắt, hắn có thể thông qua gió ở khắp mọi nơi để cảm ứng, thế nên rất dễ biết được Doãn Thanh Ti đi đến.
Hắn đảo mắt nhìn về phía Doãn Thanh Ti, chỉ thấy nàng khoác một bộ váy dài màu xanh biếc, đứng thẳng trên đường nhỏ trong rừng trúc, đẹp không bút nào tả xiết.
Ánh mắt hắn dần có chút mê say, song rất nhanh liền tỉnh táo lại. Không thể nghi ngờ, Doãn Thanh Ti là một nữ tử có thể khiến cho mọi nam nhân đều động tâm, nhưng Lục Ly lại không dám để bản thân nảy sinh bất kỳ tia cảm tình nào, bởi vì thân phận Doãn Thanh Ti không tầm thường, sự cường đại của Thiên Tàn lão nhân khiến hắn ngập ngừng chùn bước.
Hơn nữa lúc ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục hắn đã tự nhủ với bản thân không thể động tình với bất cứ nữ tử nào, hắn không có tư cách động tình. Cái tát của Lãnh Vô Hình trong cấm địa Cổ Thần khiến hắn nhận thức rõ ràng thân phận bản thân, hắn nhất định phải lãnh huyết vô tình, như vậy mới có hi vọng sống sót về nhà, phải biết trong Hoang giới còn cả một đám người đang chờ hắn quay về.
Doãn Thanh Ti phát giác được vẻ mê say trong mắt Lục Ly, nội tâm nàng lại hơi có chút đắng chát. Thiếu nữ nào mà không mộng mơ, không có chút huyễn tưởng đối với tình yêu? Thật không dễ dàng mới gặp được một nam tử vừa ý, bản thân lại không thể nảy sinh tình cảm đối với hắn, điều đó khiến trong lòng Doãn Thanh Ti khó miễn có chút chua xót.
- Lục Ly, người Ma Hoàng Giới đã lui.
Doãn Thanh Ti đi tới, nhẹ giọng nói:
- Chẳng qua hiện tại Hỗn Độn Thành đã nằm trong tay các gia tộc Trung Hoàng Giới, nếu ngươi gấp gáp đi Hỗn Độn Luyện Ngục, ta … có thể thử đi câu thông một phen.
- Hả?
Ánh mắt Lục Ly bỗng chốc chuyển lạnh, trong lòng vốn đang bình tĩnh như nước chợt nổi gợn sóng, mặc dù tính ra cách thời điểm bốn đại gia tộc xâm lấn Bắc Mạc Vân Châu còn khoảng ba năm, nhưng vạn nhất có biến thì sao? Có thể sớm đi về chừng nào tự nhiên hay chừng đó.
Hắn đứng lên nói:
- Thanh Ti, ta quả thực rất muốn nhanh chóng về lại Hỗn Độn Luyện Ngục, phiền ngươi đi nói chuyện với mấy đại gia tộc kia, nếu đàm phán không thành cũng chẳng sao, chính ta sẽ tự nghĩ cách khiến mấy đại gia tộc kia thỏa hiệp.
- Ừm!
Doãn Thanh Ti khẽ gật đầu, nàng gọi mấy tên hạ nhân đến phân phó một phen, sau đó mấy tên hạ nhân kia vội vàng đi ra. Thiên Tàn lão nhân vô ý tranh bá, những năm qua Doãn Thanh Ti quá nhàm chán nên mới dựng lên Thanh Y Các, ở rất nhiều thành trì đều có phân các, mặc dù chỉ là thế lực không tính lớn, nhưng muốn làm chuyện gì cũng tương đối dễ dàng.
Thiên Tàn lão nhân nói rõ sẽ không giúp Lục Ly, bởi thế Doãn Thanh Ti cũng không quá nắm chắc, chỉ có thể tận lực câu thông, nhìn xem có thể đưa Lục Ly ra Trung Hoàng Giới được không.
Lúc Doãn Thanh Ti truyền đạt ý tứ cho Phùng gia và Tề gia, hai nhà lập tức náo nhiệt. Bởi vì những năm nay mấy đại gia tộc sớm đã hận Lục Ly thấu xương, giờ Doãn Thanh Ti lại hi vọng chúng gia tộc thả cho Lục Ly rời khỏi Trung Hoàng Giới?
Thân phận Doãn Thanh Ti rất bất phàm, chỉ với danh xưng hậu đại của Thiên Tàn lão tổ, hai đại gia tộc đã không thể không coi trọng lời nói của nàng.
Ma Hoàng Giới xuất động nhiều Hóa Thần như vậy, không ngừng công đánh Thiên Tàn Sơn Mạch suốt mấy năm, thế mà vẫn chẳng tài nào phá được đại trận, đủ thấy Thiên Tàn lão nhân thực lực kinh thiên, ai còn dám đắc tội?
Chẳng qua …
Ngôn từ của Doãn Thanh Ti khiến chúng nhân phát giác được một tia ý vị khác thường, việc này không phải là ý của Thiên Tàn lão nhân, bằng không Doãn Thanh Ti đã không cần phải dùng ngữ khí thương lượng thỉnh cầu, mà sẽ trực tiếp hạ lệnh. Một khi Thiên Tàn lão nhân ra lệnh, Phùng gia và Tề gia sao dám ngỗ nghịch?
Đã không phải ý của Thiên Tàn lão nhân, như vậy bọn hắn khó tránh khỏi có suy nghĩ khác. Doãn Thanh Ti đâu phải là hậu nhân chân chính của Thiên Tàn lão nhân, chẳng qua chỉ là một đứa cô nhi được thu dưỡng từ nhỏ mà thôi, dù bọn hắn không nể mặt nàng, Thiên Tàn lão nhân chưa hẳn sẽ để ý.
Thế là cả đám tề tụ Phùng Đế Thành tranh luận ồn ào một phen, thương nghị xem liệu có nên nể mặt Doãn Thanh Ti, thả cho Lục Ly rời đi.