Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đồng thời còn có năm tiểu đội nhẫn giả tinh anh, thuật ám sát thuộc hàng nhất lưu trong thiên hạ.
Trinh sát báo tin về, nói Lục Ly đang bế quan, cơ hội tốt như vậy sao Tá Đằng Ưng có thể bỏ qua? Nếu có thể ám sát được Lục Ly, hắn liền sẽ thành công thần Ma tộc, ghi tên sử sách.
- Động thủ, ắt phải một kích tất giết, xin nhờ các vị!
Đến bên ngoài sơn mạch, Tá Đằng Ưng phất tay ra lệnh, hắn không đích thân động thủ, dù sao vị kia cũng là Đại Đế Nhân tộc. Nếu trên trăm cường giả Ma tộc này đều không thể ám sát Lục Ly, có thêm hắn nữa hay không cũng vô dụng.
Trên trăm cường giả dồn dập ẩn mình vào trong khe nứt không gian, tiềm hành về phía Lục Ly. Sau khi áp sát lại gần, hơn trăm người phân tán ra, từ bốn phương tám hướng chuẩn bị tập kích Lục Ly.
Tá Đằng Ưng cũng tiềm phục đi qua, song lại đứng cách chừng hai mươi dặm, ẩn mình trên một đỉnh núi, từ xa xa thăm dò tình hình chỗ Lục Ly.
- Tốt!
Hắn thấy Lục Ly vẫn đang một mực bế quan, đám thủ hạ đã vây quanh, lúc này chính đang lặng lẽ áp sát tới gần.
Lục Ly tựa hồ đang xung kích cảnh giới, khí huyết không có chút ba động nào, có vẻ cũng không nhận ra Ma tộc tới gần. Nếu để cho trên trăm tên Ma tộc kia cận thân, đồng thời tập kích, trừ phi Lục Ly có thần khí chiến giáp, bằng không tất chết không nghi ngờ.
Ngàn trượng, năm trăm trượng, trăm trượng!
Lục Ly vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, nét mặt Tá Đằng Ưng dần hiện rõ vẻ hưng phấn đến độ vặn vẹo cả lại. Thời khắc mang tính lịch sử sắp đến, hơn nữa thời khắc lịch sử này còn là do Tá Đằng Ưng hắn sáng tạo ra, ngươi nói xem, hắn làm sao có thể không hưng phấn cho được?
Năm mươi trượng!
Một tên Địa Tiên Ma tộc chui ra từ trong khe nứt không gian, rống giận quát:
- Giết!
Hưu hưu hưu hưu.
Không gian quanh bốn phương tám hướng đồng loạt bị xé nứt, từng tên cường giả Ma tộc tóe bắn đi ra, trên trăm thanh đoản kiếm màu đen đồng thời đâm tới. Kiếm khí bắn ra khiến không gian bốn phía như bị đông kết, khoảnh khắc này, thời gian tựa hồ cũng bị đóng băng!
Không sai, lúc này, không thời gian quả thật đều dừng lại.
Cùng lúc, Lục Ly mở mắt, tròng mắt hiện đầy vẻ khinh miệt. Bản Mệnh Châu lấp lánh quang mang ngưng kết nơi bụng dưới, nháy mắt, không gian ngưng kết, sau đó một tòa thành bảo màu xanh hiện ra, bao phủ toàn bộ đám Ma tộc.
- A...
Tá Đằng Ưng đột nhiên có cảm giác không ổn, hắn mở to hai mắt nhìn thành bảo màu xanh nơi xa, trên mặt toàn là vẻ kinh nghi.
Linh Phong thành bảo của Lục Ly không phải bán trong suốt ư?
Sao lúc này lại biến dạng lớn quá vậy? Hệt như một tòa thành bảo chân thực lơ lửng giữa không trung.
Tá Đằng Ưng phóng ra thần niệm thử thăm dò tình hình trước mặt, nhưng một chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra: Thần niệm cường đại của hắn cứ thế xuyên thủng tường lũy thành bảo, bên trong thành bảo yên tĩnh dị thường, không phát ra bất cứ thanh âm nào, hệt như thể hơn trăm người kia sau khi tiến vào liền bị nuốt chửng, đến cả kêu thảm đều không kịp phát ra.
- Trốn hay không?
Tá Đằng Ưng đắn đo cân nhắc, lúc này hắn đứng cách Lục Ly quá gần, một khi bị khóa định, có lẽ hắn liền không đi được. Nhưng trong lòng hắn vẫn ôm theo ảo tưởng, hi vọng Lục Ly không cách nào đánh giết hết tất cả thủ hạ, rốt cuộc trong đó có tận năm tiểu đội nhẫn giả tinh anh.
Ông!
Sau mười mấy nhịp thở, Linh Phong thành bảo lóe lên thanh quang, đột ngột tan biến giữa trời, một cảnh khiến Tá Đằng Ưng kinh hãi hiện ra...
Giữa không trung, có bóng người rơi rụng, tất cả đều bị bóp nát đầu, hệt như từng con ruồi nhặng không đầu rớt xuống, không một ai còn sống. Máu tươi vẫy khắp thiên không, nhuộm đỏ một khoảng không gian, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nhìn càng thêm phần yêu diễm dị thường.
Thời gian mười mấy giây, hơn trăm người bị giết sạch!
Đây là tốc độ đồ sát thế nào? Phải biết kia hơn trăm người kia đều là thủ hạ mạnh nhất của Tá Đằng Ưng, trong đó có một tên Địa Tiên, năm tiểu đội nhẫn giả tinh anh, lại đều chết sạch chỉ sau mười mấy nhịp thở.
Miểu sát!
Miểu sát mà không gặp phải chút kháng cự nào!
Trừ lời giải thích đó ra, Tá Đằng Ưng không cách nào tìm ra được câu trả lời nào khác. Nháy mắt vừa rồi, hơn trăm cường giả đều không kịp chống cự, bị Lục Ly nhẹ nhàng bóp nát đầu từng người một. Hệt như một tráng hán giơ lên đại đao, lần lượt chém xuống từng con dê bị trói chặt.
- Quá mạnh, quá mạnh, trốn...
Tá Đằng Ưng không chút chần chờ, nháy mắt liền xông vào khe nứt không gian giữa trời, cấp tốc trốn về nơi xa.
Nhưng một viên lưu tinh bay vụt đến, thoáng chốc liền đuổi kịp hắn, tiếp đó, Lục Ly đi ra từ trong Thiên Tà Châu, theo sau, một tòa thành bảo ngưng hiện giữa không trung, Tá Đằng Ưng lập tức bị chấn ra từ trong khe nứt không gian.
- Xong rồi, xong rồi, a... đau!
Lúc này, Tá Đằng Ưng rốt cục cũng biết được tại sao trên trăm thủ hạ của mình lại chết nhanh như vậy, tại sao không ai có thể trốn thoát được.
Bởi vì không gian trong Linh Phong thành bảo bị phong ấn, hơn nữa ở đây còn có công kích linh hồn vô cùng cường đại, như là ức vạn kim châm đâm vào linh hồn. Đừng nói đào tẩu hay phản kích, lúc này Tá Đằng Ưng cảm thấy hắn đã không thể khống chế được chính mình.
Xoẹt!
Tường lũy thành bảo ngay sát Tá Đằng Ưng bị đánh nát, một móng vuốt màu bạc phóng đại ra vô hạn ngay trước mắt hắn, phía sau là một đôi tròng mắt băng lãnh lấp lánh ngân quang, cuối cùng đầu lâu hắn bị móng vuốt bắt trúng, rồi cứ thế nổ tung như trái dưa hấu bị bóp nát.
- Không sai, không sai!
Sau khi đánh chết Tá Đằng Ưng, Lục Ly triệt tiêu Linh Phong thành bảo, thần sắc vui mừng đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Dung hợp bức tiểu đồ sau cùng, Linh Phong thành bảo của hắn rốt cục cũng đại thành, thực lực được đến bước nhảy vọt về chất.
Linh Phong thành bảo thực chất hóa, thần niệm bên ngoài căn bản không cách nào thăm dò, chí ít Địa Tiên không cách nào thăm dò. Hóa Thần có thể thăm dò hay không, Lục Ly còn chưa biết, nhưng theo như lẽ thường mà luận, hẳn là không cách nào thăm dò.
Đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là không gian trong Linh Phong thành bảo bị phong ấn, Địa Tiên không thể đâm xuyên không gian, Đại Ma Thần hẳn cũng không thể nào đâm xuyên.