Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Điều này nói rõ hắn càng cường đại hơn Âm Quỳ Thú, là chủ nhân của Âm Quỳ Thú, hắn hàng phục Âm Quỳ Thú, nếu không cường đại làm sao hung thú có thể để người đứng ở trên đầu?
Yên tĩnh!
Bên ngoài Vũ Thần Cốc có ngàn vạn đại quân, nơi đây tụ tập hơn phân nửa quân đội và cường giả Vũ Tộc, khắp núi đồi đều có, chi chít nhìn không thấy phần cuối.
Nhưng mà...
Lúc này ngàn vạn đại quân và hơn phân nửa cường giả Vũ Tộc lại bị một người một thú ép cho không thở nổi. Dường như Lục Ly không phải một người, mà là một vị thần linh, không thể đối kháng, ngàn vạn đại quân cũng không thể ngăn cản cước bộ của một người một thú này.
- Ầm ầm ầm!
Âm Quỳ Thú không ngừng nhích tới gần, khí huyết cường đại kia giống như là núi áp bách đến, đối kháng với khí thế do ngàn vạn đại quân ngưng tụ, lại nhẹ nhàng áp chế đại quân Vũ Tộc.
- Này, này, này...
Ba vị vương tử nhìn Âm Quỳ Thú và Lục Ly càng lúc càng gần, thì thái độ xem nhẹ và ngạo mạn trong mắt vừa rồi biến mất không thấy, thay vào đó là sợ hãi, sợ hãi phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn.
- Vù vù!
Người duy nhất ở đây không có đổi sắc chính là đại trưởng lão Vũ Tộc, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn Âm Quỳ Thú cao gần như núi, khóe miệng lộ ra một chút khổ sở.
Ánh mắt của nàng dời lên trên, cuối cùng khóa lại Lục Ly trên đầu Âm Quỳ Thú. Nàng đưa mắt nhìn Lục Ly thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Vương giả nhân tộc, một đời thiên kiêu, quả nhiên không để cho Nghê Thường thất vọng!
Dưới tình hình chung, đại nhân vật xuất tràng sẽ có một đám người đi theo, bởi vì như vậy có thể biểu hiện vị trí trung tâm, biểu hiện phong thái xuất sắc của hắn, một đám cường giả đi theo không phải càng lộ ra vẻ khí phái sao?
Nhưng hôm nay Lục Ly không có bất luận kẻ nào đi theo, một người một thú trực tiếp chống lại ngàn vạn đại quân. Hơn nữa dựa vào khí thế Âm Quỳ Thú áp đảo ngàn vạn đại quân, loại phương thức xuất tràng này càng thêm chấn nhiếp nhân tâm.
Với danh tiếng của mình, Lục Ly vốn khiến rất nhiều Vũ Tộc không có tâm chiến đấu, lúc này quân sĩ lại càng nổi lên tâm tư chạy trốn, nếu có người dẫn đầu, đoán chừng sẽ có hơn phân nửa quân đội bỏ chạy.
Nhân lực có thể chống lại con cự thú kia sao? Lục Ly có thể đánh bại Đại Ma Thần, chút thực lực này của bọn họ có thể gây tổn thương cho hắn mảy may ư?
Trong lòng một số tộc nhân Vũ Tộc đã có đáp án, thế nhưng một ít tộc nhân Vũ Tộc khác lại hiểu rõ, sau lưng bọn họ chính là Vũ Thần Cốc, Dực Thần Sơn, là vương tử và công chúa Vũ Tộc, con cháu vương tộc đều ở bên trong sơn cốc, bọn họ không thể lui, bọn họ không thể trốn!
- Phanh!
Lục Ly ngừng lại ở bên ngoài sơn cốc mấy dặm, kỳ thực khoảng cách đến đại quân chỉ có bốn năm dặm. Đại quân phía trước bị ép tới mức thở gấp không ra hơi, quân sĩ đều không ngoại lệ bay xuống từ sớm, trầm mặc đứng trên mặt đất.
Lục Ly dùng thần niệm quét vào trong Vũ Thần Cốc, hắn mơ hồ cảm ứng được bên kia có một cái vòng bảo hộ màu vàng, cũng mơ hồ dò xét được hơi thở của đám người Lục Chính Dương, hắn hơi bớt lo xuống, xem ra hắn không có tới trễ.
Bản mạng ngọc phù của Lục Chính Dương trên tay hắn, vẫn chưa vỡ vụn. Hắn biết chỉ cần đánh tan đại quân và cường giả Vũ Tộc phía trước, là hắn có thể cứu toàn bộ người ra, trận chiến này sẽ đạt được thắng lợi triệt để.
Hắn không có mạo muội hành động, vết xe đổ của đám người Lục Chính Dương khiến hắn hiểu được, bất kỳ sơ xuất nào cũng có thể khiến hắn vùi thân luân ngữ, vạn kiếp bất phục.
Hắn dùng thần niệm nhìn lướt qua ngàn vạn quân sĩ ở phía trước, nhưng không có để ý. Đại quân ngàn vạn người này thoạt nhìn rất nhiều, hùng hùng hổ hổ, nhưng đối với hắn mà nói chẳng qua là một bầy kiến hôi mà thôi. Thậm chí rất nhiều quân sĩ chỉ có thể so với Mệnh Luân, Bất Diệt cảnh nhân tộc, võ giả cấp bậc này căn bản không có bất kỳ lực sát thương, Âm Quỳ Thú có thể trực tiếp dùng khí thế trấn áp.
Thần niệm hắn quét vào bên trong Vũ Thần Cốc, cảm ứng được rất nhiều hơi thở cường đại, có thể khiến hắn xưng tụng là cường đại thì chỉ có thể là cường giả cấp Địa Tiên. Hắn mơ hồ cảm ứng được bên trong và bên ngoài sơn cốc ẩn nấp ít nhất ba bốn mươi tên Địa Tiên.
- Cường giả Vũ Tộc đều tới đây sao?
Lục Ly thầm suy nghĩ trong lòng, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của Vũ Tộc, làm sao cường giả Vũ Tộc có thể không ra? Giống như lúc hắn ở Đông Doanh đại địa, vốn cho rằng không có nhiều cường giả, nhưng họ lại không ngừng nhô ra, là một cái đạo lý.
Cuối cùng ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Dực Thần Sơn, nhìn lên pho tượng Dực Thần cao cao tại thượng trên ngọn núi này. Khoảng cách giữa hắn đến Dực Thần Sơn cũng không quá xa xôi, có thể thấy rõ pho tượng Dực Thần và mấy bóng người đứng ở trước pháo đài phía dưới pho tượng.
- Những người kia là đại nhân vật Vũ Tộc sao?
Hai mắt Lục Ly trở nên lạnh lùng, nội tâm có một ít chủ ý, bắt giặc phải bắt vua trước, hắn sẽ không mạo muội đi đến cứu người. Kích sát hoặc là bắt đại nhân vật đối phương lại, rồi cứu người cũng không muộn, ít nhất như vậy sẽ không rơi vào bên trong bẫy rập.
Hắn trầm ngâm một phen, dùng cổ ngữ hét lớn:
- Hiện tại ai quản lý Vũ Tộc, đi ra gặp mặt!
Tiếng gầm này Lục Ly vận dụng long ngâm thần kỹ, thanh âm như sấm rền, làm tầng tầng lớp lớp không gian phía trước chấn động. Khiến vô số quân sĩ Vũ Tộc rơi xuống, còn dẫn tới cuồng phong gào thét, giống như gầm động sơn hà, khiến phong vân thay đổi.
Trên thực tế, cảnh giới Lục Ly không hề cao, chỉ có Nhân Hoàng trung kỳ, sắp đột phá Nhân Hoàng hậu kỳ. Chút cảnh giới này ở trong mắt rất nhiều cường giả Vũ Tộc không coi vào đâu, thế nhưng lúc này Lục Ly đứng ở trên đầu Âm Quỳ Thú, cộng thêm uy danh của hắn, một gầm này càng làm cho nội tâm tộc nhân Vũ Tộc hoảng sợ không ngớt.
- Xoạt xoạt xoạt.
Vô số quân sĩ Vũ Tộc quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên mấy người trên Dực Thần Sơn, đó là mấy người có địa vị lớn nhất Vũ Tộc, mấy vị gia chủ Vũ Tộc cũng ở trong đó.