Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt ba vị vương tử biến đổi lần nữa, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thân thể đều hơi lui về phía sau. Lúc này ai dám ra đối mặt với Lục Ly? Nếu như bị Lục Ly một chiêu chém chết thì làm sao?
Ba vị trưởng lão thấy bộ dạng kinh sợ của ba vị vương tử, thì trên mặt càng lộ ra vẻ xem thường, thất vọng. Đại đế Vũ Tộc tiền nhiệm không nói là một tuyệt thế minh chủ, nhưng ít nhất cũng là một vương giả rất phù hợp với những quy tắc, tại sao lại sinh ra ba người con trai như vậy? Phải biết rằng lúc này đại vương tử đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn là Địa Tiên chi cảnh, nhưng ngay cả dũng khí nói chuyện chính diện với Lục Ly cũng không có?
- Oanh!
Áo bào sau lưng đại trưởng lão vỡ vụn, tiếp theo hai cái cánh màu tử sắc xuất hiện, áo choàng trên đầu nàng được vén lên, lộ ra một gương mặt tuyệt thế khuynh thành.
Nhưng mà...
Gương mặt này khống giống với phụ nữ Vũ Tộc, bởi vì cằm tộc nhân Vũ Tộc tương đối nhọn, tai cũng rất mũi nhọn, cái mũi đặc biệt cao thẳng, nhìn kỹ giống như là những tinh linh trong rừng.
Đại trưởng lão là mặt trái xoan, tai giống nhân tộc như đúc, gương mặt càng giống mặt nhân tộc. Nếu không phải sau lưng nàng có hai cái cánh mà nói... Sợ là không ai tin tưởng nàng là Vũ Tộc.
- Haiz...
Thấy gương mặt thanh tú mỹ lệ này, ba vị trưởng lão lại thở dài một trận. Nếu như mặt cô gái này là mặt phụ nữ Vũ Tộc, bất kể như thế nào ba người cũng sẽ đẩy nàng lên vị trí đại đế.
- Ba vị trưởng lão có dám theo bổn công chúa đi gặp Lục Ly không?
Trên mặt đại trưởng lão lộ ra một chút ngạo nghễ, nhàn nhạt quét nhìn ba vị trưởng lão. Ba vị lão giả Vũ Tộc bật cười, không nói gì, sau lưng xuất hiện vũ dực, khí thế trên người dâng lên.
- Hưu!
Đại trưởng lão hơi động tử sắc vũ dực, bay lên trời, mang theo ba vị trưởng lão đi ra bên ngoài Vũ Thần Cốc.
Tốc độ các nàng rất nhanh, trong nháy mắt đã tới vùng trời phía trên ngàn vạn đại quân, đại trưởng lão và Lục Ly nhìn nhau, lạnh lùng nói:
- Tân nhiệm đại trưởng lão Vũ Tộc, Vương tộc ngũ công chúa Dạ Nghê Thường bái kiến Lục điện chủ!
- Hả...
Lục Ly hơi kinh ngạc, không chỉ vì người quản lý Vũ Tộc là một cô gái, mà còn bởi vì cô gái này thoạt nhìn rất giống nhân tộc?
Quan trọng nhất là ngôn ngữ nàng nói lại là ngôn ngữ nhân tộc, hơn nữa còn giống như là khẩu âm Trung Châu. Nếu như sau lưng cô gái này không có hai cánh màu tử sắc, Lục Ly còn cho rằng nàng là tiểu thư đại gia tộc Trung Châu.
- Cô gái thật xinh đẹp!
Tuy Lục Ly đã thấy nhiều mỹ nữ, nhưng cũng không khỏi cảm khái không thôi, quả thực cô gái này là kiệt tác trên trời, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Phụ nữ Vũ Tộc vốn rất đẹp, nam tử anh tuấn bất phàm, nhưng vẫn có chút ít không phù hợp mỹ quan của Lục Ly. Cảm giác giống như là dị tộc, không phải đồng loại, giống như là một con hồ yêu có đuôi, cho dù có lôi cuốn quyến rũ hơn nữa, thì rất nhiều nam tử cũng không dám ra tay? Thấy cái đuôi kia sẽ không có tình cảm ham muốn nữa.
Nhưng cô công chúa Vũ Tộc này lại khác, mặc dù nàng cũng có hai cánh, nhưng cảm giác giống như là một thần nữ trên chín tầng trời hạ phàm, cộng thêm thân thể hoàn mỹ, dung nhan tuyệt thế khuynh thành, khiến Lục Ly cũng không kìm lòng nổi cảm khái.
Đương nhiên, thưởng thức không có nghĩa là động tâm!
Lục Ly chỉ đơn giản là yêu thích mà thôi, hắn biết rõ quan hệ giữa hai bên, đó là huyết hải thâm cừu không hóa giải được.
Hắn có chút tò mò, trầm ngâm chốc lát mới mở miệng nói:
- Ngũ công chúa khoẻ chứ, ta rất hiếu kỳ... tại sao cô lớn lên lại giống nhân tộc như vậy? Còn có thể nói ngôn ngữ của nhân tộc chúng ta?
- Rất đơn giản!
Dạ Nghê Thường cười nhạt một tiếng nói:
“Bởi vì mẫu thân ta là nhân tộc, hơn nữa còn là tiểu thư trực hệ của Dạ gia Thiên Địa Chủng, theo như tính toán thì Dạ Lạc còn là biểu ca của ta.
- Cái gì?
Mắt Lục Ly đầy vẻ kinh ngạc, công chúa Vũ Tộc lại là biểu muội của Dạ Lạc? Vậy không phải là cũng thân thích với hắn sao?
Quả thực năm đó Dạ gia có một vị tiểu thư trực hệ mất tích ở tiến vào tiểu chiến trường giao chiến với dị tộc, khi đó còn đưa tới một trận oanh động.
Thực ra lúc đó vị tiểu thư trực hệ kia bị một vị vương tử Vũ Tộc bắt người cướp của, còn mang về Tây Vũ đại địa, biến thành sủng phi của vị vương tử này.
Khi đó Dạ gia cũng biết tình huống này, còn nghĩ biện pháp qua cứu, nhưng cuối cùng thất bại. Dạ gia kéo không bỏ được mặt mũi, chỉ có thể nói tiểu thư bị mất tích, chết rồi.
Vương tử Vũ Tộc đối đãi tiểu thư Dạ gia vô cùng tốt, không có ngược đãi, cũng không có bắt buộc nàng, chẳng qua là giam lỏng nàng, không ngừng theo đuổi lấy lòng vị tiểu thư này.
Theo đuổi trọn mười năm, vị tiểu thư này vẫn không có đáp ứng, sau một lần say rượu vương tử Vũ Tộc cường hoành xâm phạm tiểu thư Dạ gia, sinh ra Dạ Nghê Thường.
Lúc Dạ Nghê Thường năm tuổi, vị tiểu thư Dạ gia bởi vì nhiều năm buồn bực không vui, cộng thêm nhớ nhung cố hương, thẹn với Dạ gia mà mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một mình Dạ Nghê Thường.
Cái tên này vẫn là tiểu thư Dạ gia tự mình đặt cho Dạ Nghê Thường, ngụ ý Nghê Thường đêm vũ, vô tận thê lương...
Dạ Nghê Thường không có mẫu thân che chở, đoạn thời gian kia vương tử Vũ Tộc lại bận rộn tranh đoạt đế vị. Cho nên thời thơ ấu của Dạ Nghê Thường trôi qua hết sức đau khổ, thường xuyên bị các huynh đệ tỷ muội còn lại ức hiếp, bởi vì nàng là Nhân Vũ hỗn huyết, mặt mũi giống mẫu thân, bị coi thành ngoại tộc, lúc còn bé lớn lên trong sự lăng nhục cười nhạo.
Từ đó Dạ Nghê Thường liền ưa thích mang áo choàng, bao phủ đầu và mặt lại, chính là vì không để cho Vũ Tộc thấy gương mặt nhân tộc của nàng, không để cho người khác nhìn ra nàng là Nhân Vũ hỗn huyết.
Từ nhỏ nàng đã tự mình cố gắng tự lập, mặc dù tiểu thư Dạ gia qua đời lúc nàng năm tuổi, nhưng từ nhỏ đã dạy nàng rất nhiều đạo lý làm người. Nàng không nhớ được nhiều lắm, nhưng có một số cái lại nhớ rất rõ... đó chính là phải trở nên cường đại, như vậy mới có thể nắm giữ nhân sinh của chính mình.