Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Lục Chính Dương khôi phục rất nhanh, bọn họ chỉ bị hấp thụ một ít huyền lực, trúng một ít độc, tất cả mọi người đều là Địa Tiên thân thể cường đại, chỉ cần hai ba ngày là khôi phục gần hết.
Lục Ly vẫn đang hôn mê, thế nhưng Lục Ly không có bị nghiêm trọng như lần trước. Lần trước mọi người đưa về Thí Ma Thành hắn đã biến thành tiểu lão đầu rồi, toàn bộ làn da xuất hiện nếp nhăn, giống như cây khô.
Mặc dù lần này Lục Ly hôn mê, hơi thở thân thể rất yếu, nhưng ít nhất vẫn còn hô hấp, hơn nữa thân thể không có già nua, điều này nói rõ sinh mệnh nguyên khí của hắn tiêu hao được cũng không quá mạnh.
Mặc dù như thế, Lục Chính Dương cũng không dám khinh thường, hắn triệu tập toàn bộ trưởng lão mở ra một cái hội nghị, quyết định trước không tấn công Tây Vũ đại địa. Trở về cửa ra vào mà đám người Lục Ly tiến vào, mặt khác triệu tập các đội quân ẩn nấp còn dư lại, đánh hạ các đại vực ở gần.
Cường giả Vũ Tộc gần như bị diệt sạch rồi, những người còn lại cũng không có uy hiếp gì, lúc nào cũng có thể đánh hạ Tây Vũ đại địa. Tổn thương của Lục Ly lại không thể chậm trễ, nhất định phải mang hắn về để người Thần Nông Tộc cứu chữa trước.
Kha Mang và Tôn trưởng lão không có ý kiến đối với việc này, mọi người lên đường xuyên đêm, trong tay Lục Chính Dương có một món bảo bối, là một cái thần khí không gian, có thể chứa người sống ở bên trong, có điều không gian vô cùng nhỏ, đây là đồ chấp pháp trưởng lão cho hắn.
Sau khi giấu Kha Mang và Lục Ly vào, đám người Lục Chính Dương vọt tới các thành trì ở gần như mãnh hổ xuống núi, tàn sát võ giả trong thành trì không còn một ai, sau đó ngồi truyền tống trận rời đi.
Một đường truyền tống, một đường giết hại!
Hai mươi chín vị Địa Tiên thế không thể ngăn cản, lúc này Vũ Tộc không còn nhiều Địa Tiên nữa, quân đội bình thường và cường giả làm sao có thể ngăn trở bọn họ?
Rốt cục quân đội ẩn nấp ở trong núi lớn bên kia cũng nhận được tin tức, hơn nữa còn liên lạc được với đám người Lục Chính Dương. Lục Chính Dương hạ lệnh cho toàn bộ quân đội hành quân về phía nam, tập hợp ở đại vực đám người Lục Ly tiến vào.
Các đại gia tộc Vũ Tộc cơ bản đều trốn hết, không ai có thể ngăn cản đám người Lục Chính Dương, mười ngày sau mọi người giết đến đại vực bên này. Lục Ly để lại bốn vị trưởng lão Địa Tiên ở đây, trưởng lão Thiên Huyễn Tộc cũng ở đây, trấn thủ cửa ra vào rất tốt.
Tình huống của Lục Ly không chuyển biến xấu, cũng không chuyển biến tốt đẹp, Lục Chính Dương để đám người Tôn trưởng lão tự mình hộ tống Lục Ly trở về, còn hắn thì không trở về. Hắn đợi đại quân tới đây, sau đó bắt đầu mang theo các trưởng lão công thành đoạt đất.
Lục Chính Dương và một đám trưởng lão nghẹn uất ở trong lòng, bọn họ cảm giác rất mất thể diện, cho nên đều không có hộ tống Lục Ly trở về, mà chuẩn bị đánh hạ Tây Vũ đại địa, như vậy mới có thể vãn hồi một ít mặt mũi...
Đương nhiên, lần này bọn họ rất cẩn thận, tấn công từng điểm từng điểm, hơn nữa trước chiếm cứ hai cái cửa ra vào, như vậy không đến nỗi giống như lần trước, xảy ra chuyện ngay cả đường chạy trốn cũng không có.
Đại quân trăm vạn người chỉ còn lại hơn sáu mươi vạn, lúc đi ra có bốn mươi mốt vị trưởng lão Địa Tiên, lúc này cộng dồn lại chỉ còn ba mươi mốt vị, có thể nói là tổn thất không nhỏ.
Đương nhiên!
Chiến lực này cũng vô cùng khủng bố rồi, mọi người một đường quét ngang qua, chỉ tốn nửa tháng đã đánh hạ gần nửa Tây Vũ đại địa, nắm giữ toàn bộ đại địa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi Lục Ly được mang về, Thí Ma Thành lại rung động lần nữ, thế nhưng Khương Thiên Thuận phong tỏa tin tức, không có khuếch tán về Thần Châu đại địa.
Hơn nữa đám người Tôn trưởng lão giải thích, Lục Ly chỉ là phục dụng một loại linh dược đặc thù, tiêu hao quá nhiều nguyên khí mà thôi. Lục Ly đã chém chết toàn bộ cường giả Vũ Tộc, cứu được đám người Lục Chính Dương ra.
Tin tức này vừa truyền ra, rối loạn trong Thí Ma Thành mới lắng xuống, rất nhiều người đau lòng, lo lắng không thôi. Hiện tại Lục Ly ở trong lòng các quân sĩ, chính là trời của nhân tộc, Lục Ly không nên xảy ra chuyện gì, nếu không cục diện tốt đẹp lúc này của nhân tộc có thể bị hủy diệt chỉ trong chốc lát.
Khương Thiên Thuận lập tức cho người đi mời tộc trưởng Thần Nông Tộc, đám người Khương Ỷ Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương cũng đi theo, thấy Lục Ly lại hôn mê lần nữa mọi người đau lòng không thôi, ngày đêm túc trực bên cạnh Lục Ly.
Quả thực lần này tình huống Lục Ly tốt hơn lần trước rất nhiều, Đinh Khuê kiểm tra một phen bảo mọi người yên tâm, chỉ cần nửa tháng là Lục Ly có thể tỉnh lại, hơn nữa thân thể sẽ phục hồi như cũ rất nhanh.
- Sa sa sa...
Sau khi Đinh Khuê trị liệu cho Lục Ly một phen, chúng trưởng lão thấy sắc mặt Lục Ly khẽ chuyển biến tốt lên, thì hơi thở mọi người đều ổn định giống như trút được gánh nặng, mọi người đang chuẩn bị đi xuống, bên ngoài lại vang lên một tiếng bước chân.
- Một đám vô dụng!
Đám người Khương Thiên Thuận có chút ít tức giận nhìn phía ngoài, muốn nhìn xem người nào không có mắt dám đi vào quấy rầy? Bên ngoài lại vang lên một đạo thanh âm khiển trách, một tiểu lão đầu tóc hoa râm đi tới, căm tức nhìn mọi người nói:
- Không có điện chủ, các ngươi đều là phế vật sao? Mười mấy trưởng lão trăm vạn đại quân, vậy mà bị Vũ Tộc đánh cho hoa rơi nước chảy, còn cần điện chủ đi cứu? Khiến điện chủ thụ thương lần nữa? Nếu như điện chủ thật sự xảy ra chuyện gì, đám lão già các ngươi chết một vạn lần cũng không đủ.
Người tới mắng rất hung tàn, nhưng mọi người không dám phản bác một câu, tất cả đều cúi thấp đầu như cháu trai, bởi vì người này là chấp pháp trưởng lão.
Khương Thiên Thuận dùng thần niệm quét người tới, đột nhiên thân thể run lên, vui mừng nói:
- Chấp pháp trưởng lão, ngài đã đột phá?
Thời gian chấp pháp trưởng lão bế quan cũng không phải quá dài, chưa đến một năm thời gian. Chút thời gian đó đối với lão quái vật như Khương Thiên Thuận mà nói chỉ như một cái chớp mắt, đến độ tuổi như bọn họ đừng nói bế quan một năm, cho dù bế quan mười năm cũng có thể không thu hoạch được gì.