Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này Âm Quỳ Thú giống như một con sư tử hung hãn lao vào đàn kiến, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, không cần phải tấn công, nhấc chân đã có thể giẫm chết một đám Man Tộc.
- Rút lui!
Thiết Hàn bay vụt vào bên trong chiến trường, trong tay hắn xuất hiện một cây búa xích lớn bất ngờ đập vào đầu Âm Quỳ Thú.
Hắn vừa để đại quân Man tộc rút lui, vừa giận dữ hét lớn với Lục Ly:
- Lục Ly, ngươi dù gì cũng là Vương gia, vậy mà lại động thủ với quân sĩ bình thường, có giỏi thì đấu riêng cùng bản đế, đại chiến ba trăm hiệp.
- Đại chiến cái đầu nhà ngươi!
Lục Ly nổi giận đùng đùng, truyền âm thanh ra, vừa rồi bị Thiết Hàn lừa đi, dẫn đến việc hơn một trăm vạn Nhân tộc bị chết.
Lúc này nghe được Thiết Hàn nói khiến hắn không khỏi tức giận, hắn nổi giận hét ầm lên:
- Âm Quỳ Thú, không cần để ý đến tên mọi rợ này, đuổi theo đại quân Man tộc, giết sạch toàn bộ đại quân Man tộc, trên đường chỉ cần gặp Man tộc lập tức giết toàn bộ!
Sau đó Lục Ly lại nói với Chấp pháp trưởng lão:
- Thái gia gia, người không phải quan tâm chuyện ở đây, lập tức dẫn đầu đại quân đi giết Man tộc. Gặp Man tộc lập tức giết, để ta xem người Man tộc chết hết thì Man Thần làm sao có được sức mạnh tín ngưỡng.
Thứ mà Thần Linh coi trọng nhất chính là sức mạnh tín ngưỡng , Lục Ly hét lớn như vậy là vì muốn để Man Thần nghe được. Man Thần vận dụng Đại Thần thông giúp Man tộc lừa giết quân sĩ Nhân tộc bình thường, chọc giận Lục Ly.
Nếu như Man Thần xuất thủ đối phó hắn, hắn sẽ không giận dữ như vậy. Hắn ta là Chân Thần, vậy mà lại lừa giết quân sĩ bình thường, thế thì hắn cũng không ngại mất mặt
- Sức mạnh tín ngưỡng?
Một âm thanh ngột ngạt, mờ ảo bất ngờ truyền đến từ trên chín tầng mây, quả nhiên Man Thần không chịu được, truyền lời xuống:
- Chỉ là một con kiến, thế mà cũng biết sức mạnh tín ngưỡng.
Man Thần rõ ràng là cao ngạo hơn so Vu Thần, thái độ nói chuyện cao cao tại thượng, nháy mắt thần uy mờ nhạt từ trên núi Man Thần đã bao phủ xung quanh phạm vi trăm dăm.
- Man Thần vĩ đại hiển linh!
Một đám quân sĩ Man tộc đang sợ hãi bỏ trốn lập tức vui vẻ, kích động, mừng như điên. Vô số Man tộc không để ý tới việc chạy trốn nữa, thành kính quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với núi Man Thần.
Chấp pháp trưởng lão nhướng mày, nhanh chóng lùi lại phía sau, ánh mắt cực kỳ kiêng dè. Hắn không giống Lục Ly đã từng giao thủ với hai vị Chân Thần. Hắn nghĩ Chân Thần chính là bất khả chiến bại, lần này bọn họ lại động đến Chân Thần, phiền phức lớn rồi.
- Ha ha ha!
Lục Ly đùa cợt cười vang, hắn không chỉ từng giao thủ với phân thần của Chân Thần, mà còn đã từng ép một vị Chân Thần phải khuất phục.
Cho nên hắn không có một chút sợ hãi nào với Chân Thần nữa. Nghe được khẩu khí cao cao tại thượng của Man Thần, hắn cười nhạo nói:
- Con kiến? Chúng ta là con kiến, vậy ngươi là cái gì gì? Tự mình bày kế lừa giết một con kiến, người không cần mặt mũi nữa hả, Thần Linh phế vật.
Mặt dày, phế vật!
Mắng hai từ này cũng ác thật. Ngay cả người bình thường bị Lục Ly mắng như vậy thì cũng sẽ tức giận. Huống chi người mà Lục Ly mắng lại là Thần Linh!
Thần Linh là như thế nào?
Đó là Chân Thần ở trên chín tầng mây, Đối với người bình thường mà nói Thần Linh là người trường sinh bất tử, không gì không làm được, là biểu tượng bất khả chiến bại., Đừng nói là xúc phạm ngay trước mặt Thần Linh, bình thường ngấm ngầm chửi bới Thần Linh thì cũng là trọng tội, sẽ bị mất đầu.
Vì vậy câu chửi của Lục Ly không chỉ khiến sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi lớn, mà còn khiến cả mấy trăm vạn Man tộc bị dọa sợ. Bọn họ sợ rằng trong cơn giận dữ Man Thần sẽ trách phạt, hủy đi toàn bộ thế giới. Đối với bọn hắn mà nói, Thần Linh thần thông quảng đại không có gì là không làm được, việc hủy đi thế giới cũng dễ như trở bàn tay.
- Thật can đảm!
Quả nhiên Man Thần giận tím mặt, từ trên chín tầng mây truyền đến một tiếng quát lớn như tiếng sấm, bên trong âm thanh kia chứa đựng rất nhiều thần uy.
Việc này gây chấn động đến vô số con dân Man tộc đang nằm rạp trên mặt đất, cơ thể bọn họ run rẩy vì sợ hãi, chỉ có thể không ngừng thì thào, cầu xin Man Thần bớt giận, bọn hắn không muốn bị liên lụy.
Thiết Hàn cũng bị hù dọa, sắc mặt cực kỳ khó coi, xúc phạm Man Thần còn khiến hắn khó chịu hơn việc giết hắn, hắn nổi giận rống to:
- Lục Ly, đồ khốn kiếp, dám xúc phạm Thần Linh, ngươi, ngươi không sợ toàn bộ Nhân tộc bị hủy diệt, vạn kiếp bất phục sao?
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, cơ thể hắn lóe sáng đi ra khỏi Thiên Tà châu, sau đó đứng trên Thiên Tà châu, mái tóc trắng của hắn bị gió thổi bay phấp phới. Hắn với vẻ mặt thách thức, nhìn chằm chằm đỉnh núi Man Thần, hét lớn:
- Không phải ta xem thường Man Thần của các ngươi, hiện tại ta đứng ở chỗ này, liệu hắn có năng lực giết ta hay không?
Sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi rõ rệt, vội vàng hét lớn:
- Lục Ly, không được lỗ mãng, nhanh đi vào bên trong Thiên Tà châu.
Lục Ly cười nhạt một tiếng, không trả lời, bởi vì lúc này hắn đang đứng ở nơi cách núi Man thần mấy chục dặm. Với kinh nghiệm giao chiến với phân thần của Vu Thần và Dực Thần, hắn nghĩ phạm vi tấn công của phân thần Man Thần sẽ không thể xa như vậy. Cùng lắm nếu mà bị đánh tới thì với khoảng cách này, hắn có thể dễ dàng tránh thoát được.
- Muốn chết sao?
Đối mặt với sự khiêu khích của một người phàm ngay trước mặt vô số con dân tín ngưỡng hắn, tất nhiên Man Thần không thể e sợ. Ánh sáng màu vàng đất chói mắt bên trên núi Man Thần đột nhiên ngưng tụ thành một nắm đấm sắt lao tới.
Nắm đấm sắt kia nhìn vô cùng chân thực, giống như một bàn tay của thần vậy. Nắm đấm sắt lớn hơn mười trượng, trên đó không chỉ có năng lượng dồi dào mà còn có bùa chú lấp lánh. Thần uy có giải thích được giải phóng ra từ bên trong nó hiến cho vô số Man Tộc phải rùng minh, có một cảm giác bất lực.
- Ha ha!
Nhìn uy thế tấn công của Man Thần, Lục Ly dễ dàng nhận định rằng sức mạnh của Man Thần cũng chỉ tương đương với Vu Thần, không mạnh bằng sức mạnh tấn công của Dực Thần.