Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1432 - Chương 1420: Thủ Đoạn Nham Hiểm

Bất Diệt Long Đế Chương 1420: Thủ đoạn nham hiểm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đương nhiên!

Lục Ly không ngu đến mức dùng xác thịt để chống lại. Mặc dù phòng ngự của hắn có lẽ vẫn chống đỡ được, nhưng hắn không có thói quen tự ngược đãi bản thân. Hắn vung tay lên, khẽ quát:

- Âm Quỳ Thú, đạp nát nắm đấm sắt này cho ta!

- Grừ Grừ!

Âm Quỳ Thú đã lùi về phía dưới Lục Ly, nghe thấy Lục Ly ra lệnh, nó lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, giang rộng hai cánh, thân thể to lớn bay vụt lên, móng vuốt mạnh mẽ chộp lấy nắm đấm màu vàng đất kia.

- Bùm!

Một tiếng nổ xuyên qua đá nứt màu vàng kim. Cơ thể Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, nhưng nắm đấm mạnh mẽ này cũng bị đập vỡ. Một luồng khí khủng khiếp tản ra tứ phía, gây ra một trận gió lớn, một vài quân sĩ gần đó bị luồng khí đánh bay ra ngoài, có mười mấy Man tộc cảnh giới thấp kém còn bị chấn động đến mức nôn ra máu rồi ngất đi.

- A!

Không ai chú ý những quân sĩ Man tộc cấp thấp kia, vô số ánh mắt của Man tộc đều nhìn Âm Qùy Thú bị đánh bay qua cái kia bị đập bay ra ngoài,lăn lôn một vòng trên mặt đất, sau đó điềm nhiên bò dậy như không có việc gì.

Mặc dù trên móng vuốt Âm Quỳ Thú có chảy máu, nhưng rất nhiều Man tộc vẫn lộ vẻ mặt không dám tin.

Một đòn trút giận của Man Thần mà không thể làm Âm Quỳ Thú trọng thương. Đây chính là Thần Linh đó? Là vị thần bất khả chiến bại mà hàng vạn vạn Man tộc thờ phụng.

Trước đây hắn đã từng đề cập tới, bởi vì không biết nên mới sợ hãi, bởi vì sợ hãi nên mới tín ngưỡng, tín ngưỡng lâu tự nhiên sẽ sinh ra một hiểu lầm về Thần Linh. Tự động cho rằng Thần Linh là không gì không làm được

Thần Linh hiển linh, trong cơn giận dữ giải phóng thần thuật, vậy mà lại không thể làm cho Âm Quỳ Thú bị trọng thương. Đối với người dân Man tộc, bọn họ làm sao dám tin vào mắt mình. Đó có thực sự là Man Thần mà bọn họ luôn thờ phụng, là tín ngưỡng bấy lâu này của bọn họ hay không?

- Ha ha!

Lục Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn núi Man Thần, lại khẽ quát:

- Man Thần, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta chỉ là một con kiến. Vậy mà ngay cả Linh thú của con kiến như ta mà ngươi cũng không giết được. Vậy ngươi là thần linh cái chó gì? Man tộc thay vì thờ phụng ngươi thà rằng đi thờ phụng ta còn tốt hơn?

- Một con kiến thì mãi mãi chỉ là kiến thôi! Ngu dốt, kiêu ngạo!

Lần này giọng nói của Man Thần không hề túc giận, mà vô cùng lạnh lẽo, giữa núi Man Thần bắt đầu rung động, sau đó xuất hiện một trận gió lớn.

Thiên Địa Huyền khí từ khắp mọi hướng đổ về phía Nam bầu trời núi Man Thần, sau đó bất ngờ ngưng tụ thành một bóng mờ ở giữa không trung.

Bóng mờ kia cao ngàn trượng, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất. Toàn thân hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng đất, trên người tràn ngập thần uy, khí huyết mạnh mẽ gấp trăm lần Âm Quỳ Thú. Từ xa nhìn lại, vô số người cảm thấy kinh sợ, có rất nhiều Man tộc toàn thân run rẩy, không thở nổi, răng đánh vào cầm cập.

Bản thân hình dáng của người khổng lồ cao ngàn thước đã làm cho người ta cảm thấy áp lực, hơn nữa quan trọng nhất chính là thần uy trên người hắn. Cái cảm giác này giống như đứa bé đối mặt một Thú Hoàng, một nỗi sợ không thể diễn tả bằng từ ngữ.

Giọng điệu của Man Thần tới cực điểm, vang lên:

- Nếu như ngươi đã khăng khăng như vậy, vậy thì chết đi. Toàn bộ Man tộc lui lại ngàn dặm, nếu như không muốn ngộ sát.

Nghe được câu nói sau của Man Thần, Thiết Hàn chợt bừng tỉnh, vội vàng nghiêm nghị hét lớn. Vô số Man tộc sợ hãi đứng lên, điên cuồng chạy ra xa, như kiểu chạy chậm một chút sẽ bị thần phạt, tan xương thịt nát.

Vô số cường giả Man tộc vừa lui lại, nội tâm vừa có chút kích động. Man Thần mà bọn hắn tín ngưỡng quả nhiên cực kỳ độc tài, khí thế đáng sợ như vậy, e rằng tiện tay đánh một chưởng thì Lục Ly đã bị nghiền thành thịt nát.

- Lục Ly, mau bỏ đi!

Vẻ mặt Chấp pháp trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn lên Man Thần cao ngàn trượng, chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn truyền đến một cảm giác bất lực, thậm chí hắn còn không có can đảm để động thụ với hư ảnh này.

- Ha ha!

Lục Ly đùa cợt cười một tiếng. Nếu như Man Thần ngưng tụ hư ảnh sau đó lập tức động thủ, có lẽ hắn còn hơi lo lắng.

Nhưng Man Thần lại cho Man tộc rút lui khiến hắn cảm thấy rất buồn cười. những Thần Linh này có lẽ không quá mạnh, nhưng thủ đoạn nham hiểm thì không ai bì được.

Man Thần vẫn không động thủ, chờ Thiết Hàn dẫn theo quân sĩ Man tộc lùi về phía sau. Sau khi bọn họ biến mất ở chỗ xa xa, hắn vẫn không động thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, thần uy cũng tăng lên một chút, giọng điệu lạnh lùng nói:

- Nhân tộc kia, bản thần cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống đất đầu hàng, nguyện trung thành với Đại Man tộc của ta, bản thần có thể tha cho ngươi một mạng.

- Ha ha ha!

Lục Ly giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười to vài tiếng sau đó nói:

- Man Thần, ta cũng cho ngươi một cơ hội, đồng ý với ta ba điều kiện, ta có thể giúp ngươi giữ được sức mạnh tín ngưỡng ở nơi này, nếu không, ngươi từ đâu tới thì cút về nơi đó cho ta!

Một Thần Linh bị người phàm chọc giận, không lập tức xuất thủ giết chết hắn, mà còn giả vờ giả vịt giải phóng một hư ảnh cực kỳ khủng bố, sau đó còn để những người xung quanh rời đi, cuối cùng lại nói một đống chuyện nhảm nhí?

Đây là phong cách của Thần Linh sao?

Nếu như là Lục Ly, có một Mệnh Luân cảnh, Bất Diệt cảnh hay tiểu Võ giả nhảy nhót trước mặt hắn, muốn đánh giết người mà hắn bảo vệ thì Lục Ly sẽ làm gì? Có lẽ Lục Ly sẽ không nói một câu nào, một chưởng đánh chết tên đó

Thần Linh rất mạnh, điều này thì không có gì phải nghi ngờ, bởi vì con người phải vượt qua luôn hồi, quy tiên phi thăng lên trời. Nhưng nơi này không phải Thần giới, Thần Linh từ Thần giới xa xôi ngưng tụ một sợi dây phân thần xuống đây, sức mạch giải phóng ra cũng có hạn. Nếu không lúc Lục Ly giao chiến với Dực Thần Và Vu Thần không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

- Nếu như ngươi đã cố chấp như thế, vậy thì chết đi!

Bình Luận (0)
Comment