Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Với tốc độ này thì hắn cảm ngộ một bức đại đồ chỉ cần ba tháng, còn lại tám bức tranh cùng lắm chỉ mất ba, bốn năm, đến lúc đó hắn có thể thành thần.
- Thôi, không có thời gian!
Lục Ly lắc đầu, quyết định tham ngộ sát chiêu của Sát Đế trước. Nếu tham ngộ ra sát chiêu của Sát Đế thì hắn sẽ có một loại thần thuật công kích cường đại, hiện giờ hắn thiếu nhất là sức tấn công!
Lại một lần nữa lấy ra máu của Sát Đế, Lục Ly xem giây lát, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày xưa, ánh chiều tà như máu, thiếu niên trắng, bốn phương tám hướng đều là ác ma đông như kiến, ùa tới tựa thủy triều.
Sát Đế một người một đao chậm rãi đi đến, mỗi lần tùy ý vung chiến đao là sẽ có mấy ác ma bị chém giết. Động tác của Sát Đế thật phiêu dật, ưu nhã, tùy ý, tựa như phất tay đuổi ruồi.
Mỗi lần chiến đao chém ra, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng đã bị lôi kéo trấn áp về phía ác ma. Ác ma bị trấn áp căn bản không cách nào tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến đao chém tới, sau đó bị chém thành hai khúc.
Lục Ly hô hấp càng lúc càng dồn dập, con ngươi càng lúc càng đỏ, huyết mạch trong người lăn lộn sôi sục. Hắn cưỡng ép đậy lại nắp bình, thế này mới khép mắt lại thở hổn hển. Sát khí trong máu của Sát Đế quá nặng, tuy rằng thực lực của hắn có chút tiến bộ, nhưng vẫn không thể chịu đựng quá lâu.
Nếu là trước kia có lẽ Lục Ly đã ngủ say, để khiến linh hồn khôi phục một ít. Lần này hắn lại không có ngủ say, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một nén nhang thời gian, lập tức bế quan, bắt đầu vận dụng thần thuật cảnh giới Không Linh tham ngộ sát chiêu của Sát Đế.
Man Thần từng nói!
Hắn đã từng thả ra sát chiêu của Sát Đế, việc này chứng minh hắn có chút cảm ngộ với sát chiêu của Sát Đế, hoặc là sao chép lại sát chiêu mỏng manh còn sót trong thân thể của hắn. Nếu Lục Ly có thể tìm được một điểm phù hợp thì có thể đẩy mở cánh cửa này, cuối cùng thành công cảm ngộ sát chiêu này.
Trong đầu Lục Ly còn sót lại dấu ấn của hình ảnh cảnh tượng đó, cho nên giờ phút này là thời cơ tham ngộ sát chiêu của Sát Đế tốt nhất. Mặc dù linh hồn của hắn rất là mệt mỏi, nhưng hắn gắng gượng thả ra thần thuật cảnh giới Không Linh, linh hồn đi vào thế giới tĩnh lặng hắc ám tuyệt đối.
Trong trạng thái này, đầu óc của hắn minh mẫn hơn nhiều, có ý vị khó tả. Lục Ly cảm giác những hình ảnh Sát Đế trở nên đặc biệt rõ ràng trong óc, hắn có thể cảm ứng được mỗi chi tiết khi Sát Đế ra tay, tất cả dị động trong không gian bốn phương tám hướng.
- Tuyệt!
Lục Ly âm thầm hưng phấn lên, cảm giác mệt mỏi trong linh hồn thoáng chốc mất hết, hắn quên tất cả, bắt đầu hết sức chăm chú tham ngộ sát chiêu của Sát Đế.
Năm ngày sau, Lục Ly mở mắt ra, con ngươi tràn đầy mờ mịt. Tham ngộ năm ngày, hắn không có thu hoạch quá lớn, trong mơ hồ loáng thoáng bắt được chút gì, nhưng mấy ngày này mãi chưa có định hướng rõ ràng.
Linh hồn của Lục Ly mệt mỏi tới cực điểm, bất đắc dĩ đành ngủ say, giấc ngủ là linh dược tốt nhất chữa cho linh hồn yếu ớt.
Ngủ say một ngày, Lục Ly tỉnh lại, lần này không có vội vàng đi bế quan, hắn đi ra Thiên Tà Châu, rửa mặt súc miệng một phen.
Theo sau hắn vươn thần niệm ra ngoài tra xét, không ngờ Khương Khởi Linh không bế quan, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương thì đều bế quan.
- Nha đầu Sương Nhi này...
Lục Ly hơi kinh ngạc, Bạch Hạ Sương trước nay không thích tu luyện, gần đây bên Mộc Ngục ồn ào nhộn nhịp thế mà nàng không đi chơi? Đúng là chuyện lạ lùng.
Hắn nhìn thấy Khương Khởi Linh một người ngồi ở ban công, dường như có tâm sự, hắn suy nghĩ một hồi rồi đi ra ngoài, sai người hầu chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, theo sau hắn chậm rãi đi lên ban công.
Khương Khởi Linh là Địa Tiên trung kỳ, cảnh giới này xem như rất mạnh. Nhưng Lục Ly đi vào ban công mà nàng còn đang thẫn thờ, hắn rất là thắc mắc, bước tới sau lưng Khương Khởi Linh, nhẹ nhàng ôm nàng.
- A?
Khương Khởi Linh bị bừng tỉnh, trong mắt lóe tia sáng lạnh, theo sau phản ứng lại, quay đầu vui sướng bất ngờ nhìn Lục Ly, mở miệng hỏi:
- Phu quân xuất quan rồi?
Lục Ly dịu dàng hôn cổ Khương Khởi Linh, nhẹ giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Một người ngồi thẫn thờ.
- Không có việc gì!
Khương Khởi Linh thản nhiên cười nói:
- Chẳng qua gần đây tu luyện gặp phải bình cảnh nên hơi bực bội.
- Ha ha!
Lục Ly mỉm cười, không nói gì thêm, có mấy thị nữ nhanh chóng bưng tới một bàn rượu và thức ăn. Lục Ly rót hai chén rượu, đưa cho Khương Khởi Linh một chén nói:
- Nàng và ta làm phu thê nhiều năm, quen mùi quen hơi, không có gì không thể nói, có chuyện gì xử lý không được thì hãy giao cho ta làm.
- A!
Khương Khởi Linh cười gượng, lắc đầu nói:
- Ta biết ngay không lừa được phu quân, có chút chuyện. Khương Vô Ngã... làm chuyện sai lầm, ta không biết nên nói với chàng như thế nào.
- Nhạc phụ đại nhân?
Lục Ly hơi kinh ngạc, Khương Vô Ngã trước kia là tộc vương của Khương gia, cái nhìn đại cục luôn không tệ, sao có thể làm việc sai lầm khiến Khương Khởi Linh khó xử?
- Sự tình do nữ nhân mà ra.
Khương Khởi Linh có chút khó xử nói, trầm mặc giây lát, dường như vẫn khó mà mở miệng.
Lục Ly nắm tay Khương Khởi Linh đi tới cạnh bàn, giơ tay múc đầy chén canh cho nàng, hắn tự rót một chén rồi uống, thế này mới cười nói:
- Không có gì khó nói, đối với ta thì sự tình gì đều không là việc lớn. Nữ nhân kia... chẳng lẽ liên quan tới ta? Nên nàng mới không dám nói!
- Đúng vậy!
Khương Khởi Linh rất là hổ thẹn nói:
- Chàng còn nhớ Tử Liên Nhi chứ? Gần đây nàng gần gũi với Khương Vô Ngã, ta nghe nói... Tử Liên Nhi từng thích phu quân?
- Phụt!
Lục Ly phun canh ra, biểu cảm kinh ngạc. Tuy rằng trong lòng có chút chuẩn bị, nhưng nghe thấy tin tức này vẫn làm hắn rất khiếp sợ.
Đúng là năm xưa Tử Liên Nhi thích hắn, còn theo đuổi ngược lại hắn, nhưng hắn không có cảm giác gì với nàng.
Không ngờ Tử Liên Nhi cặp kè với Khương Vô Ngã? Lục Ly cho rằng Tử Liên Nhi là loại nữ nhân si tình, có lẽ nếu hắn không tiếp thụ nàng, đời này nàng sẽ không tìm nam nhân khác.