Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vù vù!
Ở xa xa có một con cá mập khổng lồ bay tới, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm vào Thần Thi, giống như thấy được con mồi ngon vậy.
Vèo vèo!
Hai cánh sau lưng Thần Thi mở ra, một giây sau xuất hiện ngay trước cá mập, không có đòn tấn công quá phức tạp mà chỉ đột nhiên tung ra một đấm.
Bụp!
Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là, một quyền của Thần Thi lại có thể khiến cho thân thể của cá mập không lồ đạt tới trăm trượng kia vỡ nát, trong chốc lát đã chia năm xẻ bảy y hệt như Thạch Phong.
Hỗn Độn thú bự như thế nên có rất nhiều máu trong cơ thể, bỗng chốc hải dực có phạm vi mấy dặm đều bị nhiễm đỏ, vô số hỗn độn thú ở bốn phía đều bị huyết dịch làm cho kinh động, nhanh chóng chen chúc chạy đến bên này.
Thân thể Lục Ly chợt lóe tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, lẻn đi theo Thần Thi dọc đường, hắn muốn nhìn thử xem Thần Thi mạnh như thế nào?
Cục diện khiến cho hắn hoàn toàn không nói nên lời đã xảy ra, phía trước từng con hỗn độn thú khổng lồ đang chen chúc đi đến, chỉ trong thời gian mấy hơi đã có mấy chục con xong lại. Kết quả thân thể Thần Thi chớp động, mỗi lần chợt lóe sẽ xuất hiện ở trước một con hỗn độn thú đánh một quyền cứng như sắt một cách nhẹ nhõm, con hỗn độn thú kìa lập tức nổ tung thành mưa máu, chủ yếu là không cùng một cấp bậc.
Phòng ngự hỗn độn thú cũng không tồi, hỗn độn thú của Thủy Ngục lại càng mạnh hơn, theo phán đoán của Lục Ly tổng cộng chiến lực của hỗn độn thú bên này mặc dù chỉ có thể so với Địa Tiên, nhưng lực phòng ngự có thể sánh bằng Địa Tiên hậu kỳ, Địa Tiên bình thường rất khó phá vỡ.
Lực phòng ngự mạnh như vậy nhưng lại giống như giấy ở trong tay Thần Thi, một đấm đã phá. Chuyện khiến cho Lục Ly không nghĩ tới chính là, rõ ràng Thần Thi chỉ dựa vào sức mạnh để tấn công, tại sao mỗi lần tấn công sẽ sinh ra nổ tung vậy? Cho dù là Thạch Phong hay là hỗn độn thú, chỉ cần bị hắn đánh trúng đều sẽ nổ thành năm, bảy mảnh.
- Chẳng lẽ bên trong cơ thể Thần Thi có năng lượng kỳ lạ sao? Hoặc là một đấm của Thần Thi có hàm chứa sức mạnh sâu xa nào đó bên trong sao?
Lục Ly không nghĩ ra, hắn chờ chút nữa thu Thần Thi vào ngoại điện của Thiên Tà Châu. Bên ngoài cho dù có tới nhiều hỗn độn thú hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, đều đấm một quyền nổ tung, không phán đoán ra được chiến lực chân thật của Thần Thi.
- Tu luyện một chút!
Lục Ly ngồi xếp bằng nửa canh giờ bên trong nội điện, trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại. Hơn nữa trên mặt đầy vẻ phấn chấn, khiến Hòa Nguyệt và Kha Mang, Giải Trãi Vương đều âm thầm mừng rỡ. Lúc trước gương mặt Lục Ly lúc nào cũng bình tĩnh, khiến cho bọn họ có cảm giác bị đè nén vô cùng.
Lục Ly đối với sát chiêu giết địch còn chưa buông tha, trở về cũng cần một thời gian, hắn ngồi không cũng thấy nhàm chán nên tiếp tục lĩnh ngộ sát chiêu giết địch.
Bốn, năm ngày sau, Lục Ly đã tới Thổ ngục. Sau khi tiến vào Thổ ngục, Thiên Tà Châu vẫn tiếp tục phi hành còn Lục Ly thì tiếp tục bế quan. Lại qua bốn năm ngày nữa, Lục Ly xuất quan, trong mắt của hắn vẫn là vẻ tiếc nuối giống như lần trước, xem ra hắn không có duyên với sát chiêu giết địch rồi.
- Mặc kệ!
Bây giờ có Thần Thi, Lục Ly cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn bắt đầu động não nghĩ cách bắt hết đám người Nhan Cô, Quân Hồng Diệp.
Đám Nhan Cô đều là một đám cáo già, Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ đều là tộc trưởng, mưu kế bình thường chắc chắn không có tác dụng đối với bọn họ, cho dù là mưu kế cao thâm đoán chừng cũng không lừa được bọn họ.
- Xem ra chỉ có thể sử dụng dương mưu, để cho bọn họ không thể không tụ tập trung một chỗ!
Trong lòng Lục Ly đã có không ít kế hoạch, Thiên Tà Châu bay từ trong thân thể hắn ra, bay tới Mộc Ngục rồi ngồi truyền tống trận hướng thành Kim Cương bay tới.
Trong khoảng thời gian này đám người Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Chấp Pháp Trưởng Lão chắc chắn đang lo lắng đúng không? Dù sao Hòa Nguyệt dò xét thấy đám người Nhan Cô còn chưa bắt đầu giết người, còn một chút thời gian mới tròn ba tháng, hắn không cần quá gấp gáp.
Lại bay ba ngày nữa, Lục Ly đã tới thành Kim Cương, hắn còn chưa vào đến thành đã có từng bóng người trong thành bay ra.
Chấp Pháp Trưởng Lão, Lục Chính Dương, Khương Vô Ngã, Khương Ỷ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Dạ Lạc, Minh Vũ, Bát Nhã...
Lần lượt thấy những người quen thuộc, trong tất cả đôi mắt đầy sự lo lắng và quan tâm, trong lòng Lục Ly không hiểu tại sao lại trở nên ấm áp. Nhiều lần rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh, vậy hắn phải liều chết phấn đầu vì cái gì? Không phải là vì bảo vệ những người này, để cho bọn họ sống sót an nhàn thoải mái sao?
- Nhan Cô, các ngươi hãy chờ đó!
Trong mắt Lục Ly trở nên lạnh dần, hắn phải bảo vệ những người này, nhân tộc của Đại địa Thần Châu hắn cũng phải bảo vệ. Vì hàng nghìn con dân, hắn phải giết hết tất cả địch tương lai, không chừa lại một người gì.
Nhan Cô vẫn luôn chờ đợi, bọn họ ở thành Khiếu Thiên đợi hơn một tháng rồi, chờ tới mức trong lòng vô cùng nôn nóng.
Lục Ly mất tích hơn một tháng, mặc dù suy đoán Lục Ly đã đi vào Hỏa Ngục, nhưng hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ hắn phải đánh vỡ ranh giới đi vào Hoang Giới sao? Nhưng đi vào Hoang Giới hắn có thể làm gì, cũng không thể vào Hỏa Ngục đi bắt tộc nhân của Lục Ly.
Lần tụ tập cường giả Cửu Giới này, bao gồm cả một ít cường giả ẩn danh ở Hỗn Độn luyện ngục, nhiều người như vậy mà tốn hết thời gian mấy năm mới phá vỡ được mười mấy cái ranh giới, đã tới Đấu Thiên giới.
Nhan gia vì có được Thiên Tà Châu mà bỏ ra một cái giá lớn, dự đoán sẽ tốn rất nhiều Thần Nguyên. Đừng cho rằng Nhan gia có Nhan Thiên Cương thì những thứ như Thần Nguyên là có thể có được một cách dễ dàng, Nhan Thiên Cương muốn được tặng đồ trở lại vậy cũng phải trả một cái giá cực lớn.
Nếu như có được Thiên Tà Châu, tất cả đều đáng giá, nhưng bây giờ Thiên Tà Châu không lấy được, mà lại chết nhiều người như vậy, trong lòng Nhan Cô sao có thể không hoảng hốt?