Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có những cấm chế này trong tay, chỉ cần không trong nháy mắt tru diệt tất cả mọi người, như vậy vài ức nhân tộc ở phía bắc thành sẽ vì bọn họ chôn cùng.
Lục Ly nghênh ngang truyền tống thẳng tới, trong khi tới xung quanh thành Khiếu Thiên, hắn đột nhiên bay ra ngoài thành rồi biến mất.
Đám người Nhan Cô như gặp phải kẻ địch mạnh, hơn nữa Nhan Cô cảm giác hắn ẩn nấp bên trong sơn cốc không còn an toàn nữa. Cũng không ai biết Lục Ly có thể đột nhiên chui ra từ dưới đất giết người hay không, dùng loại sát chiêu khủng bố đó giết chết hắn trong nháy mắt.
Ba ngày sau khi lo lắng hãi hùng, Lục Ly lại không có bất kỳ hành động mờ ám nào, ngược lại vào ba ngày sau lại quang minh chính đại ngồi Thiên Tà Châu bay tới bên ngoài thành Khiếu Thiên.
Vèo vèo!
Thành Khiếu Thiên có sáu Hóa Thần trấn giữ, sau khi sáu người này biết được Lục Ly đến, cũng không có bay lên giữa không trung nghênh đón Lục Ly, mà lại cấp tốc bay tới phía bắc thành rồi chia ra chui vào trong đàn người. Hơn nữa bên cạnh bọn họ đều bố trí cấm chế, chỉ cần có bất kỳ người khởi động một cái cấm chế, vài trăm triệu con dân này sẽ tan xương nát thịt.
- Khẩn trương như thế làm gì?
Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chậm rãi bay đến pháo đài, truyền lời ra:
- Kêu Nhan Cô ra đây, ta tới để tặng quà, chỉ cần có thể khiến ta hài lòng, từ hôm nay trở đi Thiên Tà Châu sẽ là của hắn.
Có rất nhiều người biết tới Thiên Tà Châu của Lỵ Ly, cho dù chưa từng gặp cũng có nghe nói tới.
Cung chủ Thiên Cung, lúc này có một số tộc trưởng của đại gia tộc ở bên trong thành, thấy Lục Ly đã tới đây, nghe được giọng nói của Lục Ly, còn cảm nhận được Lục Ly dùng thần niệm tra xét, tất cả mọi người đều biến sắc bắt đầu lúng túng và âm trầm.
Nếu như lần này Lục Ly thắng, giết hết đám người Nhan Cô bộ hoặc là đuổi ra khỏi Đấu Thiên giới, sợ là tất cả mọi người đều phải chết trở thành hồn nô, gia tộc của bọn họ đã định trước sẽ bị chèn ép, thậm chí là bị diệt tộc.
Nhưng bọn họ còn có cách gì khác sao? Tình hình khi đó, không đầu hàng nhất định chết. Cũng có một ít tộc trưởng của đại gia tộc âm thầm hối hận, không nên đầu hàng mà ngày đó nên hi sinh vì chiến đấu, một là có thể có được một danh hiệu vinh quang, mà lại còn có thể giữ được gia tộc của mình.
Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở đây, giọng đều ung dung, nhìn giống như có chỗ dựa nên không sợ đúng không? Hay là hắn tới đàm phán, bất kể Lục Ly có thể thắng hay không, chỉ cần Lục Ly không chết, đám người Nhan Cô rời đi, bọn họ và gia tộc của bọn hắn đều xong đời.
Phương Duệ ở trong nhóm người của phía bắc thành, tuy nhiên chuyện này hắn không dám tự làm chủ, nên không dám phái người đưa tin cho Nhan Cô, chỉ có thể bóp nát một khối ngọc phù, báo cho Nhan Cô.
Nhan Cô kỳ thật vẫn ẩn nấp ở xung quanh, Mẫu Tử Liên Thể thú ở xung quanh vừa mới bị hắn phải người giết chết hết. Cho nên Hòa Nguyệt không biết Nhan Cô cụ thể đang ở đâu, giọng nói của Lục Ly thông qua dao động huyền lực, nên Nhan Cô đang dưới đất đương nhiên có thể nghe được.
Hắn vận dụng thần thông truyền âm cho Phương Duệ, sau khi Phương Duệ có được lệnh, lập tức trầm giọng nói:
- Lục Ly, đại nhân nhà ta nói, đàm phán cũng được! Tuy nhiên... Ngươi phải giao Thiên Tà Châu ra trước, nếu không không còn gì để bàn nữa.
Thiên Tà Châu là quan trọng nhất, còn lại đều không sao cả, có giết vài trăm triệu con dân hay không, thậm chí có thể giết Lục Ly hay không đối với Nhan Cô mà nói cũng không quan trọng.
Chỉ cần Lục Ly giao ra Thiên Tà Châu, sau khi Nhan Cô có được Thiên Tà Châu, hắn sẽ lập tức rời đi, đầu tiên là tới Thí Ma chiến trường, sau đó đi Đại địa Đông Doanh sau đó đi vào cửa lúc trước trở về Thần Hoàng Giới.
Thù có thể từ từ báo, chỉ cần mang Thiên Tà Châu về, sau đó nghĩ biện pháp đưa cho Nhan Thiên Cương, Nhan Thiên Cương chắc chắn sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó sẽ ban cho hắn càng nhiều là thần vật, Nhan gia có thể càng cường đại hơn, nếu như ban cho hắn một món chiến giáp Thần Khí và thần binh, chỉ sợ cho dù Lục Ly có mạnh hơn hắn cũng không sợ rồi.
Lục Ly trầm ngâm, trầm mặc khoảng thời gian một nén nhang, hắn mới mở miệng nói:
- Nếu như ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi còn động thủ giết người thì làm sao bây giờ? Nếu không thì mấy người rút lui toàn bộ khỏi Thí Ma chiến trường đi, rồi ta lại giao ra Thiên Tà Châu được không? Dù sao bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể xông vào Đại địa Thần Châu mà, thấy như thế nào?
Phương Duệ biết Nhan Cô ẩn nấp ở quanh đây, cho nên không cần hắn đưa tin, hắn lẳng lặng đợi chờ quyết định của Nhan Cô.
Nhan Cô bắt đầu cười nhạo, Lục Ly cho rằng hắn là con nít ba tuổi sao? Lục Ly mất tích một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ có dàn xếp rồi, hắn làm sao có thể để Lục Ly toại nguyện được chứ?
Tuy nói bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào Đại địa Thần Châu, nhưng rất vất vả để tạo cho cục diện như bây giờ, bắt lại mấy ức nhân tộc uy hiếp Lục Ly, Nhan Cô làm sao có thể bỏ đi cục diện tốt như bây giờ chứ?
Nhan Cô trầm tư chốc lát, truyền lời tới Phương Duệ, sau đó Phương Duệ truyền đạt:
- Đại nhân của ta nói không được, ngài ấy nói ngươi phải giao Thiên Tà Châu trước, ngài ấy bảo đảm sẽ không giết bất kỳ một nhân tộc nào. Ngươi biết rõ ngài ấy đến đây làm gì, giết những người này đối với hắn không có bất kỳ lợi ích nào cả.
Nhan Cô nói rất đúng, Lục Ly lại giả vờ có chút không tin, phản bác:
- Bảo đảm cái gì? Hắn lấy cái gì bảo đảm hả? Cho dù có lập Chủ Thần Huyết Thệ ta cũng không tin hắn. Hắn không phải bảo đảm không giết người sao? Trong khoảng thời gian này đã chết bao nhiêu con dân rồi hả? Ít nhất mấy nghìn vạn không phải sao?
Nhan Cô bên kia trầm mặc, hai bên đám phán dường như lại lâm vào cục diện bế tắc. Lục Ly bên này không tin tưởng Nhan Cô, Nhan Cô cũng không tin Lục Ly, sợ Lục Ly có dàn xếp gì đó hãm hại chết hết bọn họ.