Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ chốc lát Nhan Cô để Phương Duệ truyền lời:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là trước giao ra Thiên Tà Châu, hai là... Ngươi tự phế bản mạng châu, nếu không chúng ta chỉ có thể giết người!
Nhan Cô đúng là cáo già, chắc chắn sẽ không dễ dàng làm theo Lục Ly, hắn tin tưởng Lục Ly đã đi ra, chắc chắn sẽ không thể trơ mắt nhìn những con dân này chết thảm.
Lục Ly không trả lời, liên tục trầm mặc không nói, toàn trường lâm vào chết lặng, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, có rất nhiều trẻ con muốn khóc cũng bị đại nhân bịt miệng lại.
Phía dưới các con dân đã sớm sợ hãi quỳ ở trên mặt đất, đôi mắt trông mong nhìn Lục Ly, như đang đợi hoàng đế của bọn họ giải cứu bọn họ.
Trước kia bọn họ cũng không biết đám đại nhân vật kia vận chuyển bọn họ tới đây làm cái gì. Sau này mới dần dần trở nên sợ hãi, có người muốn chạy trốn, lại bị giết chết ngay trước mặt nhiều người. Trong khoảng thời gian này người bị chém giết ở đây ít nhất hơn trăm vạn người, khiến tất cả con dân đều sợ hãi, có rất nhiều người bị dọa bệnh đến không sống nổi...
Thân bảo vệ của bọn họ cuối cùng đã tới, sống chết của bọn họ nằm ở trong tay Lục Ly, nếu như Lục Ly không cứu được bọn họ, sẽ có rất nhiều người cảm thấy sẽ chết ở đây.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, không chỉ là vô số con dân, trong lòng đám người Phương Duệ cũng thấp thỏm bất an, trong lòng Nhan Cô cũng không hiểu rồi.
Nếu như Lục Ly vì an toàn của mình, mặc kệ những con dân này mà đánh một trận sống chết, có lẽ bọn họ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Nghe nói Lục Ly rất nặng cảm tình, nhưng Nhan Cô ở trên cao rất lâu rồi, nên hắn biết có rất nhiều người trên cao trọng cảm tình, coi trọng con dân nhưng thật ra chỉ là diễn trò cho bên dưới xem. Nếu hắn đúng, cho dù là người cao trong Nhan gia, đừng nói mấy ức con dân bên dưới, cho dù chết hơn vài chục tỷ bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc, những con dân cấp thấp này chỉ cần qua hơn mấy chục năm, sẽ lại sinh ra một đám lớn...
Có cường giả trên cao nào mà không phải một mạch chém giết để đi lên chứ? Trong tay của cường giả nào mà không phải nhuốm máu tươi chứ? Nếu như nói trọng tình trọng nghĩa, sớm không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nhan Cô biết mặc dù Lục Ly có bối cảnh, nhưng trên con đường của Lục Ly hình như không có dựa vào Lục gia, mà chỉ dựa vào chính mình để đi tới được ngày hôm nay. Hắn nghe nói Lục Ly đã giết rất nhiều người, người như vậy có thể coi trọng những sự sống chết của những con dân như sâu bọ này sao?
Sau khi thời gian trôi qua một nén hương, Lục Ly cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện:
- Được, ta đồng ý với mấy người, ta có thể cho Thiên Tà Châu trước.
Lời nói của Lục Ly khiến cho đám người Phương Duệ có cảm giác như lệ rơi đầy mặt. Lục Ly nếu như làm loạn, Nhan Cô không biết có chết hay không nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không chết không còn đường sống.
Tảng đá trong lòng Nhan Cô cuối cùng cũng rơi xuống, trong lòng lại vô cùng khinh thường, người ở trên cao lại vì một đám con dân ti tiện mà thỏa hiệp sao? Coi như Lục Ly là một người hiếm thấy đi.
- Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện!
Giọng nói của Lục Ly lại vang lên lần nữa, giọng điệu không cho phép nghi ngờ, hắn nói:
- Sau khi ta giao ra Thiên Tà Châu, các ngươi phải rút lui toàn bộ, nếu không ta sẽ liều chết đuổi giết mấy người. Nếu như đuổi không kịp, ta sẽ giết tới Cửu Giới, diệt toàn bộ gia tộc mấy người.
Câu nói kế tiếp của Lục Ly khiến Nhan Cô cho rằng là hắn đang nổ, Lục Ly dám đi Thần Hoàng Giới, Nhan Cô chắc chắn có thể khiến Lục Ly chết không có chỗ chọn trong vài phút đồng hồ. Tuy nhiên bây giờ rút lui khỏi chỗ này, Nhan Cô có chút không yên lòng, dù sao Lục Ly có máu của Sát Đế, lỡ đâu Lục Ly đuổi giết, mặc dù tốc độ của bọn họ rất tốt, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất().
Nhan Cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra một điều kiện để Phương Duệ truyền đạt:
- Đại nhân của ta nói, có thể rút lui, nhưng thành Khiếu Thiên, thành Vấn Tiên, thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt phải giữ lại một người. Chỉ cần bọn họ khẳng định ngươi không đuổi giết, chờ bọn họ an toàn rồi chúng ta sẽ rút lui hết, chắc chắn không giết một người một cây.
Gừng càng già càng cay, nếu như Lục Ly đồng ý điều kiện của Nhan Cô, bọn họ có thể ung dung mang theo Thiên Tà Châu rời đi. Sau khi rời đi Đấu Thiên giới, sau đó để cho bốn người ở lại rời đi, cho dù Lục Ly có muốn đuổi giết cũng chỉ có thể giết bốn người Hóa Thần bình thường thôi...
(
)Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Mỗi bên giữ lại một người, một khi Lục Ly có bất kỳ hành động nào, ba Hóa Thần còn lại có thể khởi động cấm chế, mười mấy tỷ nhân tộc sẽ tan thành mây khói. Chuyện này và điều kiện lúc đầu có gì khác nhau chứ? Thật ra Nhan Cô đã tính toán kỹ lưỡng rồi.
Lục Ly đương nhiên sẽ không đồng ý điều kiện này, Thiên Tà Châu đưa cho người ta không quan trọng, quan trọng là hắn còn phải bị người ta hại lại, bất cứ lúc nào đối phương có thể phản bội mà giết người.
- Không được!
Lục Ly vô cùng quyết đoán từ chối:
- Không thể chỗ nào cũng giữ lại một người, chỉ có thể giữ lại hai người ở thành Khiếu Thiên, một hai người này có thể ở lại giám sát tôi. Không ai có thể bảo đảm khi mấy người rời đi, mấy Hòa Thần ở ba thành còn lại sẽ giết người lung tung thì sao?
- Giữ lại một, hai người sao?
Trong lòng Nhan Cô bác bỏ đề nghị này, đừng nói lưu lại một hai người, sợ là giữ toàn bộ người có đẳng cấp như Phương Duệ ở lại, cũng sẽ bị Lục Ly chém chết trong nháy mắt không phải sao? Để người ở lại như vậy thì có tác dụng gì? Chờ bọn họ vừa đi xa, Lục Ly đánh chết đám người Phương Duệ, sau đó lại đuổi giết bọn họ, bọn họ sẽ không có cơ hội ngăn được thủ đoạn của Lục Ly.
Hai bên giằng co lần nữa, ai cũng không chịu nhường một bước, Lục Ly một chút rồi đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu bay đi chỗ khác, để lại một câu nói lạnh băng.