Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhan Cô, muốn Thiên Tà Châu thì mấy người rút lui, nhất định phải bảo đảm an nguy của nhân tộc ở Đại địa Thần Châu ta. Khi nào ngươi nghĩ kỹ rồi hãy tới Khiếu Thiên Sơn tìm ta!
Lục Ly rời đi rất quyết đoán, hắn biết có nhiều thứ không thể nhân nhượng được, nếu không Thiên Tà Châu sẽ giống như bánh bao thịt ném chó, cho đi không lấy lại được.
Hắn đi quyết đoán như vậy, cũng là để lại một hình tượng giả cho Nhan Cô, khiến Nhan Cô cảm thấy kỳ thật hắn cũng không quá để ý tới con dân của Đại địa Thần Châu.
Nếu như không lùi một bước, vậy thì dứt khoát đấu một trận đi.
Nhan Cô biết Khiếu Thiên Sơn, rời khỏi chỗ này hơn hai trăm dặm là tới, đầu tiên Nhan Cô bảo Phương Duệ phái đi theo dõi Lục Ly, sau khi chắc chắn Lục Ly đi Khiếu Thiên Sơn thì Nhan Cô mới yên tâm.
Hắn trầm ngâm nữa canh giờ, quyết định hay là nhường một bước, hắn để Phương Duệ đi qua nói điều kiện Hóa Thần ở ba thành trì còn lại có thể rút lui toàn bộ, nhưng thành Khiếu Thiên bên này phải giữ ba người.
Ba người này có một cái người ở lại Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, hai người còn lại sẽ ở trong thành Khiếu Thiên. Nếu như Lục Ly có bất kỳ hành động kỳ lạ nào. Cho dù Lục Ly có thể giết chết Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn, hai Hóa Thần bên thành Khiếu Thiên cũng có thể lập tức mở ra cấm chế, nổ chết mấy ức con dân bên này.
Lục Ly suy nghĩ trong chốc lát rồi đống ý với điều kiện của Nhan Cô, hắn biết đây là giới hạn của Nhan Cô, nếu như tới điều kiện này mà còn không đầu ý, đoán chừng Nhan Cô sẽ giết một nhóm người để hắn đồng ý.
Lục Ly lại đưa ra điều kiện lần nữa, để cho Địa Tiên của ba thành Thần Khải, Vấn Tiên, Xích Nguyệt rút lui trước, sau khi bọn họ rời đi hẳn, hắn sẽ lập tức giao ra Thiên Tà Châu, sau đó để đám người Nhan Cô rút lui.
Với điều này Nhan Cô rất sảng khoái, lập tức phái người đưa tin cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ ở Thí Ma chiến trường rút lui. Tuy nhiên Nhan Cô vẫn giữ lại một thủ đoạn, ở ba cái thành trì kia đều giữ lại một Hóa Thần, không có rút lui toàn bộ.
Tử Thể của Hòa Nguyệt trải rộng khắp Đại địa Thần Châu, đám người bên kia vừa động tay Lục Ly lập tức sẽ biết, biết được mỗi bên còn giữ lại một Hóa Thần, Lục Ly cũng không thèm để ý.
Sau khi đám Trần Vô Tiên toàn bộ rút lui khỏi Thí Ma chiến trường, thân thể Lục Ly và Hòa Nguyệt ở bên Thiên Tà Châu bay ra, sau đó khống chế Thiên Tà Châu nhỏ lại, Lục Ly thẳng tay ném Thiên Tà Châu Phương Duệ ở phía xa nói:
- Đồ mấy người có rồi, mau bảo Nhan Cô rút lui ngay lập tức, mặt khác bảo ba Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt, thành Vấn Tiên kia rút lui đi!
- A...
Tay Phương Duệ bắt được Thiên Tà Châu, trên mặt toàn là vẻ khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Lục Ly lại tùy ý đưa Thiên Tà Châu cho hắn như vậy.
Giá trị cụ thể của vật này hắn không biết, nhưng hắn biết rõ đây là Thần Khí, là bảo vật mà Nhan Cô và tộc vương của Nhan gia, lão tổ Nhan Thiên Cương của Nha gia điều muốn!
Một vật quý báu, Lục Ly lại tùy ý giao ra như thế, không có một chút tiếc núi. Phương Duệ theo bản năng lui về phía sau, hắn sợ Lục Ly trong nháy mắt sẽ giết chết hắn.
Lục Ly không có bất kỳ hành động dị thường nào, ngược lại lại ngồi xếp bằng trên đỉnh núi Khiến Thiên, Hòa Nguyệt đứng bên cạnh, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.
Vèo vèo!
Phương Duệ lại lùi ra sau mấy dặm, sau đó bóp nát ngọc phù, rất nhanh đã có một Hóa Thần bay từ xa tới. Phương Duệ để Hóa Thần này giám sát Lục Ly, còn hắn nhanh chóng bay tới thành Khiếu Thiên.
Nhan Cô không còn ẩn nấp ở dưới đất nữa, trở lại sơn cốc kia, Phương Duệ bay vào trong sơn cốc đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô nói:
- Đại nhân, ngài xem thử có phải hàng thật hay không?
Nhan Cô nghi ngờ nhìn sang Thiên Tà Châu, sau đó thân thể chấn động, nhanh như chớp cầmThiên Tà Châu trong tay, dùng thần niệm dò xét cẩn thận, sau đó còn phóng ra huyền lực dò xét một lần nữa, cuối cùng vẻ mặt mới tràn ngập vui mừng gật đầu nói:
- Là hàng thật, là Thần Khí, chắc chắn là Thần Khí!
Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, nên đối với Thần thí vô cùng hiểu rõ, đối với loại Thần thí Thiên Tà Châu này chắc chắn không thể làm giả, hắn cũng không đến có thể dễ dàng đạt được như vậy.
- Tốt!
Chỉ cần nghĩ biện pháp đưa viên châu này cho Nhan Thiên Cương, hắn sẽ ghi được một công lớn, trở lại Nhan Thiên Cương nhất định sẽ ban thưởng lớn cho hắn, địa vị của hắn tại gia tộc sẽ giống như tộc vương.
- Lục Ly đâu?
Một lát sau Nhan Cô đang mừng rõ như điên đột nhiên bừng tỉnh, sau khi thu Thiên Tà Châu vào không gian giới vội vàng hỏi thăm, trên mặt đầy sự phòng bị.
- Còn đang ở Khiếu Thiên Sơn!
Phương Duệ nói ra:
- Hà lão tam còn đang ở đó giám sát, không có phát ra bất kỳ cảnh báo nào, ngọc phù bổn mạng cũng chưa vỡ, đều này thể hiện rằng Lục Ly bên kia không có hành động gì. Đúng rồi, hắn nói chúng ta phải lập tức rút lui, còn người ở ba cái thành trì cũng rút lui, nếu không...
Phương Duệ không cần nói câu kế tiếp, Nhan Cô cũng đã hiểu, hắn trầm ngâm chốc lát nói:
- Đi, đưa tin cho người ở thành Thần Khải, thành Xích Nguyệt thành Vấn Tiên, có thể rút lui rồi, tới thành thí Ma tập hợp chờ ta.
Phương Duệ nhanh chóng phái người đi đưa tin, đôi mắt Nhan Cô nóng rực, ở bên trong sơn cốc đi qua đi lại, trong lòng còn vô cùng kích động.
Có Thiên Tà Châu rồi, hắn chỉ hận không thể lập tức bay về Thần Hoàng Giới, chuyện của Đại địa Thần Châu hắn cũng không muốn để ý nữa. Thậm chí ngay cả Lục Ly cũng không muốn giết, bây giờ hắn chỉ muốn an toàn nhanh chóng trở về Thần Hoàng Giới.
- Đúng vậy, ta phải đi trước, không thể đi cùng bọn Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp được, nếu lỡ đâu bị bọn họ đánh lén giết chết rồi cướp đoạt Thiên Tà Châu thì sao?
Nhan Cô suy tính nhiều lần, sau khi Phương Duệ trở về, hắn dặn dò:
- Phương Duệ, ta muốn lập tức rời đi, chuyện nơi đây giao lại cho ngươi. Mục đích của ngươi ở đây là giám sát Lục Ly, chờ ta mau chóng rời khỏi Đấu Thiên, ta sẽ lập tức hạ lệnh chi các ngươi rút lui!