Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi phải nhớ kỹ... Ta không tin đưa tin cho các ngươi rút lui, nếu Lục Ly có bất kỳ hành động dị thường nào, ngươi lập tức hạ lệnh giết hại.
Phương Duệ trịnh trọng gật đầu rồi đi xuống an bài, Nhan Cô thì mang theo hai Hóa Thần rút lui trước một bước rồi. Hắn ngồi truyền tống trận đi, sau mấy lần truyền tống trận hắn tiến vào Thí Ma chiến trường.
- Đại nhân, Nhan Cô đi rồi, Hóa Thần ở thành Thần Khải, thành Vấn Tiên, thành Xích Nguyệt cũng bắt đầu rút lui rồi, không có ai giết hại con dân của ngài.
Nhan Cô vừa đi, Hòa Nguyệt lập tức dò xét, vội vàng bẩm báo. Lục Ly không mở mắt chỉ hơi gật đầu, Hòa Nguyệt có chút không hiểu hỏi:
- Đại nhân, ngài thật sự đưa Thiên Tà Châu cho Nhan Cô sao? Bây giờ còn không đuổi theo lỡ bọn họ trốn...
- Ha ha!
Lục Ly mắt mở ra, vẻ mặt tự tin, hắn đùa cợt nói:
- Trốn sao? Bọn họ có thể trốn tới đâu? Người tiến vào Đấu Thiên giới lần này, bất kỳ ai cũng trốn không thoát.
Sau khi Nhan Cô đi vào Thí Ma chiến trường, cũng không tập hợp ở thành Thí Ma như đã hẹn, mà lại một mình bay đi đường vòng.
Sau khi rời khỏi thành Thí Ma mấy vạn dặm, hắn mới để cho Hóa Thần tới thành Thí Ma đưa tin, để cho đám người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên tới Đại địa Đông Doanh rồi từ đó trở về Cửu giới.
Nhan Cô rất cẩn thận, sợ Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ liên hợp lại giết hắn. Thiên Tà Châu rất mạnh, bất kỳ một người nào trong nhóm Quân Hồng Diệp có được thứ này, sau khi luyện hóa một chút, nói không chừng chiến lực có thể càn quét Cửu giới, cho dù là phân thần của Nhan Thiên Cương hạ giới cũng không ngăn được.
Bất kỳ một người nào có được Thiên Tà Châu đều có thể nhất thống Cửu giới, hấp dẫn lớn như thế đám người Trần Vô Tiên, Quân Hồng Diệp, Phùng Vạn Hổ sao có thể cưỡng lại được?
Vèo vèo!
Nhan Cô mang theo một Hóa Thần nhanh chóng bay tới Thần Hoàng Giới, thỉnh thoảng nhìn về phía mấy cái ngọc phù cảnh báo và ngọc phù bản mạng trong tay. Nếu hai loại ngọc phù này không vỡ, điều này có nghĩa là Lục Ly bên kia không có hành động dị thường nào.
Thời gian dần trôi qua, trong lòng Nhan Cô hơi bình tĩnh lại, bởi vì sau khi Lục Ly luyện hóa máu của Sát Đế thì tốc độ so với hắn không khác biệt lắm, lúc này khoảng cách rất xa rồi, cho dù muốn đuổi giết cũng rất khó khăn.
Lại trôi qua ba canh giờ nữa, Nhan Cô đã bay qua mấy nghìn vạn dặm, trong lòng hắn đã hoàn toàn yên tâm. Lục Ly bên kia vẫn không có bất kỳ hành động gì, chắc có lẽ không xảy ra vấn đề.
...
- Có lẽ không sao rồi, đợi một ngày rưỡi nữa chúng ta có thể rời khỏi.
Không chỉ có Nhan Cô yên tâm, mà ngay cả tảng đá bên trong lòng đám người Phương Duệ ở thành Khiếu Thiên cũng buông xuống.
Đám người Nhan Cô đã đi hết, Phương Duệ giữ lại ba người, một người ở Khiếu Thiên Sơn giám sát Lục Ly, một người ẩn nấp trong chỗ tối giám sát, hắn và một người khác ở bên trong thành Khiếu Thiên chuẩn bị giết người bất cứ lúc nào.
Sau khi nhóm người Nhan Cô rời đi, toàn bộ thần kinh của bốn người bọn họ đều căng chặt, sợ Lục Ly ra tay. Nếu như Lục Ly động thủ, cho dù bọn họ có giết hại bao nhiêu người thì chắc chắn họ cũng sẽ chết không một con đường sống.
Nhan Cô có dặn dò rồi, bốn người bọn họ nhất định phải trấn thủ ở đây hai ngày, hai ngày này đám người Nhan Cô chắc chắn sẽ đi tới Đại địa Đông Doanh, Lục Ly muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Bây giờ đã qua nửa ngày, Lục Ly không có bất kỳ hành động lạ nào, cho thấy rằng Lục Ly thật sự coi trọng mấy ức con dân này nên mới không dám xằng bậy, hắn thật lòng muốn dùng Thiên Tà Châu này đổi lại mạng sống của mấy ức con dân.
So với Phương Duệ, hai Hóa Thần ở Khiếu Thiên Sơn càng khẩn trương hơn, một người ở trên Khiếu Thiên Sơn, cách Lục Ly chỉ có mấy dặm, có thể xa xa nhìn thấy Lục Ly đang ngồi xếp bằng ở bên đó.
Còn một người ở dưới chân núi, không dám dùng thần niệm dò xét, chỉ có thể mơ hồ nhìn xa xa. Trong mấy canh giờ này hai người điều không dám chớp mắt, bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể như chết lặng, mắt đau rát.
Một khi Lục Ly mà phát hiện, hai người là người chết đầu tiên, Hóa Thần ẩn núp trong bóng tối kia cũng biết Hòa Nguyệt sắp xếp Tử Thể khắp nơi, Lục Ly chắc chắn biết rõ sự tồn tại của hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời dần dần tối, ánh sáng trở nên ảm đạm, người ở phía trên tốt hơn chút, có thể dùng thần niệm tập trung vào Lục Ly, người phía dưới cũng không còn cách nào, chỉ có thể cảm ứng một cách mờ mịt, mông lung.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Ly vẫn không động đậy, hai người cũng không dám lơ là, đến ban đêm là thời cơ tốt nhất để đánh lén.
Lục Ly luôn ngồi xếp bằng ở đỉnh núi không động đậy, nhìn giống như đang nhập định, hắn không động Hòa Nguyệt đương nhiên cũng không dám động, luôn luôn ngồi yên ở bên cạnh, xem xét tình huống của toàn bộ kẻ địch.
Nhan Cô đã đi được một lúc, bây giờ đã bay qua một nửa Thí Ma chiến trường rồi, bọn người Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên ở phía sau khoảng mấy trăm dặm. Trừ bốn Hóa Thần trên Khiếu Thiên Sơn và bên trong thành Khiếu Thiên, thì Đại địa Thần Châu không còn Hóa Thần nữa rồi.
Tối nay có mây đen, che lấp ánh trăng, khắp nơi chỉ có một màu đen nhánh. Hai Hóa Thần khẩn trương giám sát nhìn chằm chằm Lục Ly, mắt của Hóa Thần ở dưới núi đã đỏ lên như máu rồi, khắp nơi điều chỉ có một màu đen, hắn không thể nào nhìn thấy Lục Ly, chỉ có thể dựa vào cảm giác và nghe tiếng gió.
Thời gian đi qua từng chút từng chút, thật ra trong lòng hai người đã hơi buông lỏng, từ nãy đến giờ Lục Ly đã không hành động, bây giờ cũng không còn lý do để hành động. Thời gian trôi qua dài như vậy, đám người Nhan Cô đã đi quá xa rồi, Lục Ly có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Đương nhiên, hai người này cũng không dám buông lỏng hoàn toàn, mà vẫn tiếp tục giám sát. Lúc tờ mờ sáng lộ ra luồng sáng đầu tiên ở phía đông, hai người theo bản năng hướng bên đó nhìn một cái.
Hai người trông coi trong bóng tối cả đêm, đương nhiên là rất mong được nhìn thấy ánh bình mình, đêm qua ngày đến, trong lòng hai người giờ phút này không tránh khỏi buông lỏng xuống.