Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giới diện này nếu đã bị Quân Hồng Diệp đoạt được, muốn đuổi theo bọn họ trong thời gian ngắn là rất khó, chỉ có thể chậm rãi truy sát.
Lục Ly ngồi xếp bằng tiếp tục luyện hóa Mộc Nguyên Châu, nửa ngày sau, quân sĩ người đen gần đây bay tới rất nhiều, vây xung quanh bọn họ.
- Đại nhân, thành trì ở bốn phía đều triệu tập quân sĩ lại đây, bọn họ vây quanh ở bên ngoài nhưng không công kích, bây giờ đã có mấy chục vạn người vây quanh rồi.
Hòa Nguyệt bẩm báo, Lục Ly không để ý đến, chỉ dặn Hòa Nguyệt tiếp tục giám sát. Chỉ cần những quân sĩ này không tấn công, cho dù có hơn nghìn vạn người vây quanh thì hắn cũng không để ý.
Theo thời gian trôi đi, quân sĩ vây quanh càng ngày càng nhiều, sau một ngày trôi qua quân sĩ đã đạt đến mấy trăm vạn, hơn nữa quân cứu viện đang không ngừng bay tới từ bốn phương tám hướng.
Rất rõ ràng, Quân Hồng Diệp hạ lệnh cho kẻ thống trị Thủy Nguyên Giới, để quân sĩ Thủy Nguyên Giới nghĩ biện pháp ngăn cản Lục Ly, cho bọn họ đủ thời gian chạy trốn.
- Hừ!
Lục Ly nghe Hòa Nguyệt bẩm báo chỉ hừ lạnh hai tiếng, hoàn toàn không để ý. Mấy trăm vạn quân sĩ đã đến, nhưng không xuất hiện một Hóa Thần nào, làm sao phải sợ? Hơn nữa, cho dù phái đến một trăm Hóa Thần thì được ích gì?
Tử Thể của Hòa Nguyệt tiếp tục được thả trong yên lặng, đều đi dưới nền đất, nếu không sẽ bị quân sĩ vây quanh bên ngoài đánh chết.
Lại một ngày nữa trôi qua, Hòa Nguyệt mở mắt, lộ ra vẻ vui mừng nói:
- Đại nhân, đã tìm thấy đám người Quân Hồng Diệp, bọn họ quả nhiên không đến cửa ra vào của Thiên Thai Giới, mà là đang ở một nơi rất bí mật thông hàng rào giới diện, không gian bên kia có dị động, ta đã tra xét ra. Mặt khác... Đại quân phía ngoài đã đạt đến nghìn vạn, dự đoán sẽ rất nhanh tiến công vào.
- Ha ha!
Lục Ly mở mắt ra nói rằng:
- Không cần chờ bọn họ, chúng ta ra tay trước, Thạch Nhân ra đi!
Một trăm con rối Thạch Nhân liên tục thoáng hiện, Lục Ly hạ lệnh:
- Xông ra ngoài, đánh tan quân đội bên ngoài. Nếu như bọn họ sống chết không lùi thì đồ sát sạch sẽ tất cả!
Một trăm Thạch Đầu Nhân chia thành bốn đội hướng bốn phương tám hướng mà phóng đi, mỗi bên có hơn hai mươi con, tương đương với hơn hai mươi Hóa Thần.
Quân đội ở bên ngoài quá nhiều, toàn là người đen một sừng, đều to lớn cường tráng, trong tay đều cầm rất nhiều lang nha bổng, vây quanh một vòng lại một vòng, trong phạm vi một trăm dặm đều là người.
Vù vù vù!
Hơn một trăm Thạch Đầu Nhân mạnh mẽ lao tới, tốc độ có thể so sánh với Hóa Thần, rất nhiều quân sĩ chưa kịp phản ứng lại thì chúng đã đến sát.
Bùm bùm bùm!
Giống như một trăm con quái thú chiến tranh, một trăm Thạch Đầu Nhân thế không thể đỡ, hễ quân sĩ gặp phải đều sẽ dễ dàng bị đánh bay, không ít người bị đè chết. Đại quân nhanh chóng trở nên hỗn loạn, vô số cường giả bay vụt đến muốn vây giết Thạch Đầu Nhân.
Số lượng đại quân mặc dù nhiều, nhưng không có cường giả, thống soái mạnh nhất dẫn đầu quân đội cũng chỉ có Địa Tiên cảnh, mà sức phòng ngự, tấn công, tốc độ của những Thạch Đầu Nhân kia đều có thể so sánh với Hóa Thần.
Một đám người đen một sừng công kích đánh Thạch Đầu Nhân, đừng nói là đập tan Thạch Đầu Nhân, dù nghĩ muốn đánh lui cũng khó.
Thạch Đầu Nhân không có ý thức, chỉ có thể máy móc chấp hành mệnh lệnh của Lục Ly, hoặc là đánh tan quân đội ở đây, hoặc là bị phá hủy toàn bộ.
Rất rõ ràng!
Với sức phòng ngự của Thạch Đầu Nhân, số lượng binh quân sĩ có đến nhiều hơn nữa cũng chỉ là tự tìm đường chết. Một trăm Thạch Đầu Nhân bắt đầu đồ sát với tốc độ mỗi giây đã đánh chết mấy người, va đụng lung tung trong phương trận của đại quân, không có ai đỡ nổi một hiệp, cứ hễ ra quyền đánh ắt sẽ có người chết.
Chẳng mấy chốc mặt đất nhuốm màu đỏ rực của máu, đại quân càng thêm loạn, vô số người đen nhìn những Thạch Đầu Nhân kia với đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng e ngại. Nếu như sự công kích của bọn họ có thể làm cho Thạch Đầu Nhân bị tổn thương, dù cho chỉ một chút bọn họ cũng sẽ không sợ hãi, nhưng bọn họ dùng toàn lực tấn công Thạch Đầu Nhân nhưng chúng nó không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả một vụn đá cũng không rơi xuống.
Rất nhiều người đen bị giết sợ, sĩ khí của quân sĩ sa sút nhanh chóng, nhưng các thống soái chưa hạ lệnh, không ai dám rút lui. Tại Thủy Nguyên Giới, quân luật rất nghiêm khắc, nếu trong lúc chiến đấu mà dám bỏ trốn, cả nhà đều sẽ bị xử tử.
Sau nửa canh giờ, khu vực xung quanh trở thành địa ngục, khắp nơi đều là thi thể, còn có rất nhiều quân sĩ bị đánh cho trọng thương, hoặc là tay chân bị xé rách, ở trên mặt đất gào thét không ngừng.
Chỉ trong nửa canh giờ đã có hơn trăm vạn quân sĩ thiệt mạng, nếu cứ như vậy tiếp diễn trong vài canh giờ nữa, sợ là nghìn vạn đại quân đều sẽ phải bỏ mạng ở đây.
- Ù ù!
Sau một nén nhang, tiếng kèn báo hiệu lui quân cuối cùng cũng vang lên, thống soái người đen một sừng cũng không phải ngu ngốc, bọn họ đều không thể đánh bị thương Thạch Đầu Nhân, tiếp tục tấn công chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
- Đi!
Lục Ly thu Hòa Nguyệt vào bên trong Thiên Tà Châu, Thiên Tà Châu bay ra, một đường thu Thạch Đầu Nhân vào, sau khi thu vào hết thì khống chế Thiên Tà Châu bay về phía tây bắc.
Thật ra Lục Ly vừa rồi có thể trực tiếp cưỡi Thiên Tà Châu bay đi, nhưng hắn muốn nói cho kẻ thống trị giới này một cái đạo lý, muốn vây giết hắn là điều không thể nào, tiếp tục trợ giúp Quân Hồng Diệp đối kháng hắn sẽ chỉ làm sinh linh ở Thủy Nguyên Giới khốn khổ lầm than.
Đám người Quân Hồng Diệp ở khu vực giữa Thủy Nguyên Giới, cách nơi đây mấy ức dặm xa, Lục Ly bay qua đó cần mất một ngày. Nhưng theo đạo lý thì đám người Quân Hồng Diệp muốn đánh thông kết giới, không mất mấy ngày là điều không thể nào.
Lục Ly lười dùng truyền tống trận, cứ như vậy một đường thẳng tắp bay đi, còn chưa bay ra ngoài được mấy nghìn dặm lại gặp phải quân đội chặn đường.
Lục Ly lười giết, khống chế Thiên Tà Châu mạnh mẽ đâm tới, đụng quân đội phía trước mở ra một con đường, tiếp tục bay về phía trước.