Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Thần Thi bay tới, chặn đánh lão quái quỳ dập đầu thì Lục Ly ra tiếng ngăn trở:
- Thôi, tha cho lão một mạng nhỏ.
Một lão quái vật sống trên nghìn năm liên tục dập đầu hướng mình, đập mặt đất lõm xuống hố nhỏ.
Lục Ly không biết nên nói cái gì, chẳng phải bảo cường giả đều có tôn nghiêm sao? Sao Hóa Thần lão quái này giống như con chó, chẳng chút cốt khí?
Một Hóa Thần lão quái khác đã chạy trốn, Lục Ly cũng lười đuổi theo giết.
Thần niệm của hắn tập trung vào Hóa Thần lão quái này, trầm tư giây lát rồi hỏi thăm:
- Tại sao các ngươi hợp sức chặn lại ta? Có phải là có người mật báo cho các ngươi?
Tốc độ của Thiên Tà Châu rất nhanh, người bình thường căn bản không kịp phản ứng, nhóm người này chờ sẵn, chắc chắn có người mật báo. Lục Ly không đánh chết lão già này vì muốn hỏi thăm chút tình báo.
- Bẩm đại nhân, đúng là vậy!
Lão quái cung kính nói:
- Lúc trước đại nhân bay qua địa bàn của Trường Phong lão quái kinh động hắn, hắn sử dụng bí thuật đưa tin cho chúng ta, báo cho tin tức này. Hoàng Phong lão quái liên hợp ba người chúng ta cùng nhau chặn lại, đại nhân... chúng ta có mắt không tròng, xin người tha cho ta một mạng.
Lão quái nói xong dập mạnh đầu, Lục Ly không biết nên nói cái gì, lão quái này làm cách nào tu luyện đến Hóa Thần cảnh? Yếu hèn như vậy, không có dũng khí tiến thẳng vô địch, chẳng có quyết tâm thấy chết không sờn, trước kia lão quái gặp nguy cơ chẳng lẽ luôn luôn dựa vào dập đầu liền có thể vượt qua?
- Trường Phong lão quái? Không phải Nhan gia?
Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn cứ ngỡ là Nhan gia âm thầm bố trí hoặc xúi giục.
Lục Ly suy nghĩ một lúc, trầm giọng hỏi:
- Ngươi không biết ta là ai?
Lão quái lắc đầu, nói:
- Lão hủ không biết, còn chưa thỉnh giáo uy danh của đại nhân là...?
Lục Ly cẩn thận quan sát nét mặt của lão già này, phát hiện không có một chút dị dạng. Nếu người này không phải giỏi về diễn kịch thì đúng là không biết hắn là ai, cũng không biết lai lịch của Thiên Tà Châu.
Hắn mở miệng nói:
- Ta có thể chừa mạng của ngươi lại, nhưng ngươi phải làm một việc giúp ta.
- Được được được!
Lão già mừng rỡ, liên tục vái nói:
- Mời đại nhân nói, đừng nói một việc, cho dù mười việc cũng không thành vấn đề!
- Hừm hừm!
Lục Ly hừ lạnh hai tiếng nói:
- Đừng nói mạnh miệng, ta khiến ngươi đi đánh chiếm thành Thần Hoàng, ngươi có năng lực đó không?
Lão quái lộ vẻ lúng túng, không dám ba hoa nữa.
Lục Ly nói:
- Giúp ta đưa tin ra ngoài, đừng ai mơ ước Thiên Tà Châu của ta. Ta có thể giết tộc vương Nhan gia, càng không để ý giết thêm vài tên. Ai còn dám chặn lại ta, ta tuyệt đối không nhân từ nhẹ tay. Nói cho lão quái tiềm tu trong Hỗn Độn Luyện Ngục, ta tên Lục Ly, đừng chọc vào ta!
- Thiên Tà Châu, Lục Ly!
Lão quái con ngươi co rút, giật mình kêu lên:
- Thì ra là đại nhân? Lão hủ lần này thật sự có mắt không tròng, đa tạ đại nhân không giết.
Nhiều lão quái tiềm tu trong Kim Ngục không quan tâm việc bên ngoài, cũng không cố ý hỏi thăm, nhưng uy danh của Lục Ly vẫn truyền ra. Dù sao tru sát tộc vương của Nhan gia, sức chiến đấu này khiến nhiều lão quái tự than thở không bằng.
Trong Cửu Giới thực lực làm vua, tuy Lục Ly rất trẻ tuổi, nhưng thực lực cường đại thì đủ đáng giá kính nể. Lão quái kêu một tiếng ‘đại nhân’ thật sự tâm phục khẩu phục.
Vèo!
Lục Ly thu Thần Thi vào, khống chế Thiên Tà Châu bay đi, hắn lười nói nhiều với lão quái này, cũng không muốn một đường đồ sát tiến lên.
Tính cách của hắn luôn là như vậy, không trêu chọc hắn thì hắn sẽ không chủ động gây sự, còn chọc vào hắn thì sẽ không chết không ngừng.
Tiếp tục bay đi, một đường lại kinh động nhiều lão quái, nhưng lần này không có người canh chặn đường, Lục Ly thoải mái bay đi.
Qua bốn, năm canh giờ sau, Lục Ly phát hiện nơi Thiên Tà Châu bay qua đám lão quái không chặn đường theo dấu, khi phát hiện Thiên Tà Châu liền chạy tứ tán.
Xem ra lão quái vừa rồi đã truyền lời của hắn ra, lão quái trong Kim Ngục biết là hắn, không dám tới chủ động khiêu khích.
Bay trong Kim Ngục lâu như vậy, không thấy nhiều người trẻ tuổi, hẳn là các gia tộc ở các giới đã triệu tập người trẻ tuổi đi ra rèn luyện về nhà, sợ gặp phải hắn bị giết.
Dọc đường có rất nhiều thám báo ẩn nấp, thần niệm của Lục Ly hiện tại rất mạnh, một ít thám báo ẩn nấp bị tra xét ra ngay. Lục Ly không giết đám thám báo này, quá nhiều người, giết không hết, hắn cũng chẳng quan tâm.
Lục Ly không muốn tự dưng sinh sự, hiện tại hắn chỉ lo đi Băng Ngục, không có người quấy rầy thì hắn càng thanh tịnh. Một đường nhẹ nhàng bay đi, ba ngày sau đến lối vào Băng Ngục.
- Ủa? Còn có kẻ không sợ chết?
Ở lối vào Băng Ngục, Lục Ly từ xa đã tra xét đến một lão già lông mày trắng chặn trước lối vào, tỏ rõ ở đây đợi hắn.
Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu ngừng lại trước lối vào Băng Ngục, cách chỉ khoảng nghìn trượng.
Lông mi trắng rung nhẹ, lão nhân mở mắt ra. Trong đôi mắt không chút đục ngầu, ngược lại sắc bén như lưỡi đao, hơi thở trên người khuếch tán ra, Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng một chút, lão giả lông mày trắng này hẳn là Hóa Thần đỉnh phong.
Lão giả không nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiên Tà Châu.
Lục Ly chờ giây lát mở miệng hỏi:
- Lão trượng chặn đường ở đây là vì sao?
Lão giả lông mày trắng nhướng mày, mở miệng bảo:
- Người trẻ tuổi, nghe nói ngươi đánh chết Nhan Chân? Cướp đoạt hai món Thần Khí của Nhan gia? Thiên Tà Châu của ngươi cũng là một món Thần Khí không tệ?
- Kiếm chuyện?
Lục Ly lòng chùng xuống, khẩu khí trở nên gay gắt:
- Ngươi nói đều đúng, sao? Ngươi muốn cướp ba món Thần Khí này?
- Đừng nói khó nghe như vậy.
Lão giả đứng bật dậy, toát ra mũi nhọn như bảo kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lùng nói:
- Ai có đức thì sở hữu Thần Khí. Người trẻ tuổi, ngươi còn quá nhỏ tuổi, hiện tại cầm ba món Thần Khí khó tránh cây to đón gió. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, đã nghe câu nói này chưa? Giao ba món Thần Khí này cho lão phu, lão phu thu ngươi làm đồ, bảo đảm ngươi cả đời tung hoành Cửu Giới, chịu không?