Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ừm, quên nói cho ngươi, lão phu ngoại hiệu Đông Nhai Cư Sĩ, năm đó một người quét ngang Cửu Giới. Trong Cửu Giới, dù là Nhan gia cũng phải nể mặt lão phu mấy phần...
Lục Ly không muốn nghe tiếp, hắn lắc đầu cười lạnh. Đông Nhai Cư Sĩ này cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Thu hắn làm đồ, lão thất phu này cũng dám nói ra được? Quét ngang Cửu Giới? Vậy sao năm xưa không công phá thành Thần Hoàng luôn đi, đánh chết Nhan Chân rồi cướp đoạt Thần Khí đi?
Lục Ly lười nói nhảm với người này, trực tiếp thả ra Thần Thi, nói:
- Lão quái, nếu ngươi có thể đỡ nổi công kích của Thần Thi thì ngươi mới có tư cách đáng giá ta tự mình ra tay. Muốn Thần Khí mà chỉ dựa vào mồm mép thì vô dụng, dựa vào bản lĩnh thật đến cướp đi.
Xoẹt!
Thần Thi giương hai cánh, hóa thành một luồng sáng bay đi, một đấm đột nhiên đánh về phía Đông Nhai Cư Sĩ, tốc độ như long trời lở đất, nhanh dọa người.
Đông Nhai Cư Sĩ lạnh băng nói:
- Tiểu tử giỏi lắm, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, vậy thì đấu một trận đi?
Thần Thi lại đấm vào người Đông Nhai Cư Sĩ. Khiến Lục Ly giật mình là thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ không nổ tung, ngược lại từ từ biến mất, giống như là bị phong hóa.
- Hư ảnh!
Lục Ly rất nhanh giật mình tỉnh lại, bởi vì thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ đã ngưng tụ ở phía sau Thiên Tà Châu. Trong tay Đông Nhai Cư Sĩ cầm một cây cung dài màu đen, bỗng khảy dây, mười mấy mũi tên dài xé gió bay tới.
Xoẹt!
Thần Thi chuyển hướng bay về phía Đông Nhai Cư Sĩ, nhưng khi nắm đấm đánh vào người Đông Nhai Cư Sĩ thì thân thể của người này lại phong hóa, biến mất không còn dấu vết.
- Quả nhiên có chút thủ đoạn!
Thần niệm của Lục Ly luôn luôn tập trung vào Đông Nhai Cư Sĩ, phát hiện không gian quanh Đông Nhai Cư Sĩ không có một chút dao động, chân thân đã lặng lẽ xuất hiện ở phía đông Thiên Tà Châu cách mấy nghìn trượng.
Chân thân Đông Nhai Cư Sĩ lặng lẽ di chuyển, thần niệm không tra xét được chân thân di chuuyển kiểu gì. Lão quái này nói năm đó có thể quét ngang Cửu Giới, không biết thật hay giả, nhưng hắn quả thực có chút thủ đoạn.
Oong!
Lục Ly thả ra một ít Linh Phong, Linh Phong là phong năng tràn ngập trong thiên địa. Năm đó Đại Ma Thần ẩn tàng trong khe nứt không gian, vẫn bị Linh Phong tra xét được.
Lục Ly liên tục không ngừng thả ra Linh Phong, rất nhanh phạm vi trăm dặm đều bị Linh Phong tràn ngập, Lục Ly thông qua thần niệm bắt đầu cảm ứng. Kết quả khiến hắn rất là kinh ngạc, bởi vì Linh Phong không cách nào tập trung vào chân thân của người này.
Mỗi lần Đông Nhai Cư Sĩ bắn ra mười mấy mũi tên, chờ khi Thần Thi bay qua thì chân thân sớm biến mất, xuất hiện ở bên kia, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu.
Loại này không phải dịch chuyển tức thời, cũng không phải xuyên qua trong khe nứt không gian. Bởi vì dịch chuyển tức thời và xuyên không gian thì không gian vẫn có dao động. Hiện tại không gian không có bất cứ dị động, điều này khiến Lục Ly rất là ngạc nhiên nghi ngờ.
Bùm bùm bùm!
Từng mũi tên dài liên tục bắn tới, Lục Ly cảm ứng sức tấn công của người này khá mạnh, nếu để mặc Đông Nhai Cư Sĩ tiếp tục công kích thì Thiên Tà Châu sẽ tiêu hao năng lượng rất nhanh.
- Thần Thi, trở về!
Thần Thi không có linh hồn, không quá linh hoạt, tiếp tục đuổi theo cũng vô dụng, Lục Ly thu Thần Thi vào.
- Ha ha ha!
Đông Nhai Cư Sĩ cười to, đùa cợt nói:
- Tiểu tử, hiện tại biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời rồi chứ? Lão phu cũng không sợ nói cho ngươi, ta dùng áo nghĩa ảnh tử, trên thế giới này người có thể đánh chết lão phu còn chưa sinh ra.
- Vậy sao?
Lục Ly bỗng lao ra Thiên Tà Châu, thần giáp hiện ra trên người, thần binh trong tay dâng lên ánh sáng đen chói lóa, giơ đao chém về phía Đông Nhai Cư Sĩ.
Sát chiêu vừa ra, phong vân biến sắc, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng bị tác động, điên cuồng ùa về phía Đông Nhai Cư Sĩ, trấn áp người này.
- Không... không thể nào!
Nhìn ánh đao màu đỏ máu xé gió chém tới, thế giới trong mắt Đông Nhai Cư Sĩ tràn ngập máu, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác nguy cơ trí mạng.
Đông Nhai Cư Sĩ kinh hoàng hét to:
- Không!!!
Bùm!
Ánh đao màu máu bay đi, Đông Nhai Cư Sĩ bị ánh đao chém trúng, thân thể trực tiếp nổ tung thành huyết vụ, chết tươi.
- A!
Thám báo của một số thế lực ẩn nấp ở phương xa thấy cảnh tượng phía trước thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Đông Nhai Cư Sĩ đúng là rất nổi tiếng trong Cửu Giới, năm xưa làm Cửu Giới đại loạn, cũng không phải thực lực của người này siêu mạnh, mà do hắn cảm ngộ áo nghĩa ảnh tử, tài chạy trốn đệ nhất Cửu Giới.
Lão giả này sống trên nghìn năm, luôn luôn khiến các đại gia tộc rất là đau đầu, không ngờ rằng hôm nay chết trong tay Lục Ly, còn là bị một đao chém chết.
Lục Ly biết sự tồn tại của đám thám báo, hắn thu về Thiên Tà Châu, đi hướng Thông Thiên Sơn, không để ý tới những thám báo kia. Để bọn họ truyền ra tin tức cũng tốt, miễn cho lại bị người chặn lại.
Hắn từng bước đi hướng Thông Thiên Sơn, rất nhanh biến mất trong tầng mây. Một luồng sáng trắng vụt qua khiến tầm nhìn của Lục Ly tràn ngập sắc trắng, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm thấp rất nhiều độ, với thực lực của hắn mà cũng cảm thấy hơi lạnh.
Băng Ngục!
Năm tầng trên Hỗn Độn Luyện Ngục, nghe nói đi vào nơi này, nguy cơ trập trùng, dù là Hóa Thần cảnh, sơ sẩy một cái sẽ bỏ mạng.
Trước không nói nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, nhiệt độ ở đây khiến cho Lục Ly có chút cảm khái, e rằng võ giả Nhân Hoàng bình thường lên đây cũng không chịu nổi.
Vận chuyển Huyền Lực xua tan hơi lạnh, Lục Ly ngước mắt nhìn thoáng qua, quan sát phong cảnh của Băng Ngục. Đập vào mắt đều là tuyết đọng và sông băng, bầu trời rắc bông tuyết, gió lạnh thổi, một mảnh tiêu điều.
Nghe nói Băng Ngục, Phong Ngục ẩn ấp lão quái nhiều hơn Kim Ngục gấp mấy lần, bởi vì người trẻ tuổi các giới Kim Ngục thích đi rèn luyện, nhiều lão quái không thích bị quấy rầy sẽ đến Băng Ngục, Phong Ngục tiềm tu.
Băng Ngục có nhiều sơn mạch, có một số cây to kỳ dị, không ngờ còn có hoa cỏ, phỏng chừng cũng là một loại linh dược kỳ dị nào đó.