Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- U Linh Trùng!
Lục Ly lập tức phản ứng lại, vội vàng nói với Lung đạo nhân:
- Hiện có mười mấy con U Linh Trùng đang công kích Thiên Tà Châu, ngươi có biện pháp gì không?
- Mười mấy con?
Lung đạo nhân tái mặt, nếu chỉ là mấy con thì có lẽ hắn dám ra ngoài đấu một trận, nhưng mười mấy con, sơ sẩy một cái phỏng chừng hắn cũng gục ngã tại đây.
Nhìn thấy Lung đạo nhân chần chừ do dự, Lục Ly chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn khống chế Thiên Tà Châu lùi nhanh, muốn hất đám U Linh Trùng đi, lại phát hiện mấy con sâu bám chặt vào hạt châu, không hất đi được.
Ầm ầm!
Lục Ly đơn giản khống chế Thiên Tà Châu đụng vào ngọn núi bên dưới, đụng mặt đất thủng một đám hố to. Nhưng thần niệm của hắn quét ra ngoài, phát hiện U Linh Trùng không bị tổn thương chút nào.
Ngẫm lại, nếu U Linh Trùng dễ dàng bị nghiền nát mà chết, Lung đạo nhân đã sớm ra ngoài đại khai sát giới.
Lục Ly trầm ngâm giây lát, chuẩn bị tự mình ra ngoài sử dụng Thần Khí công kích U Linh Trùng, hắn không tin Thần Khí không chém chết đám sâu nhỏ bé này được.
- Grào grào!
Ngay lúc này, Tiểu Bạch tỉnh lại, nó nhìn thấy Lục Ly thì lắc cái đuôi ngắn nhỏ, cười toe tóe bay lên vai hắn, nồng nhiệt dụi đầu vào mặt hắn.
- Tiểu Bạch hãy ở yên bên trong, ta ra ngoài có chút việc.
Lục Ly vuốt đầu, Tiểu Bạch vươn móng vuốt nhỏ không chịu buông ra. Từ khi đi vào Thiên Tà Châu thì Tiểu Bạch đã ngủ say, khoảng thời gian trước hấp thu nhiều lực lượng lôi điện, gần đây nó lo luyện hóa, giờ phút này tỉnh lại nhìn thấy Lục Ly thì không nỡ xa rời.
Lục Ly không suy nghĩ nhiều, ra ngoài công kích một đợt rồi hắn vào ngày, nên mặc kệ Tiểu Bạch bám dính mình, mang theo Tiểu Bạch lắc người xông ra ngoài.
Xoẹt xoẹt!
Lục Ly ra Thiên Tà Châu, tập trung vào hai con U Linh Trùng, giơ thần binh chém mạnh, hắn không có sử dụng sát chiêu của Sát Đế, muốn thử xem lực phòng ngự của con sâu.
Keng keng!
Thần binh chém vào sâu phát ra âm thanh sắt thép va chạm, hai con U Linh Trùng lập tức nhìn chăm chú vào Lục Ly, lắc người bay đến gần, còn phát ra hai tiếng rít kỳ lạ.
Lục Ly mặc thần giáp, không e ngại, nhưng Tiểu Bạch ở bên ngoài, hắn không muốn khiến nó bị thương tổn, hắn khống chế Thiên Tà Châu lấp lánh, định vào trong ngay.
- Grào grào!
Ngay lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên hét to hai tiếng, trên người bộc phát hung uy khó miêu tả, gầm rống đám sâu bay tới.
Lục Ly vốn định vào Thiên Tà Châu, thần niệm của hắn cuối cùng quét qua, lại phát hiện U Linh Trùng khựng lại giữa không trung, không dám lại gần.
- A?
Nhiều năm trước, Lục Ly nhờ là trong hàn băng sơn mạch ở Bắc Mạc, Tiểu Bạch dựa vào hung uy trấn áp rất nhiều huyền thú, còn có thể khống chế rất nhiều huyền thú cấp thấp.
Không ngờ cảnh tượng kia lại xuất hiện, lần này trấn áp U Linh Trùng trong Ám Ngục, sinh vật mà Lung đạo nhân đều rất là kiêng kỵ.
- Lợi hại!
Lục Ly xác định những con U Linh Trùng này không dám lại gần, U Linh Trùng cắn Thiên Tà Châu cũng ngừng lại, Lục Ly reo lên:
- Tiểu Bạch, làm giỏi lắm!
- Grào grào!
Tiểu Bạch kiêu kỳ ngẩng cao đầu nhỏ, mặt mày tràn đầy ý cười. Từ khi Lục Ly có được Âm Quỳ Thú thì hầu như không dùng Tiểu Bạch nữa, giai đoạn sau sức chiến đấu của Lục Ly càng lúc càng cường đại, đối thủ càng lúc càng lợi hại, càng không cần tới Tiểu Bạch.
Linh trí của Tiểu Bạch phi thường cao, không thua gì loài người, cho nên mấy năm trước nó cực kỳ hụt hẫng, cho rằng Lục Ly không cần nó.
Đối với nó thì Lục Ly là người thân, là chủ nhân duy nhất, Lục Ly không cần nó thì nó không biết làm sao, cho nên khiến Bạch Hạ Sương mang theo nó đi Cửu U Đảo dùng lôi đình tôi thể.
Lần này nó đi theo Lục Ly đi ra, nó rất vui vẻ. Giờ phút này lại có thể giúp dỡ Lục Ly, được hắn khen, càng khiến nó vui vẻ vô cùng. Tiểu Bạch chui qua chui lại trên vai Lục Ly, ngẩng cao đầu nhỏ, cực kỳ hưng phấn.
Lục Ly vươn tay vuốt đầu của Tiểu Bạch, còn lấy ra một ít hồn thạch ném cho nó ăn. Lục Ly vốn định mang Tiểu Bạch vào trong, tiếp tục truy sát Hỏa lão quái. Nhưng giây tiếp theo trong óc hắn lóe tia sáng.
Lục Ly chỉ hướng U Linh Trùng, nói:
- Tiểu Bạch, ngươi có thể khống chế những con sâu kia không? Nếu như có thể khống chế thì quá tuyệt vời.
Những con sâu này rất lợi hại, Thần Khí cũng không chém đứt được, mỗi một con sức tấn công đều có thể ngang bằng Lung đạo nhân dốc hết sức một kích, Lung đạo nhân nghe nói bên ngoài có mười mấy con U Linh Trùng thì không dám đi ra.
Nếu Tiểu Bạch có thể khống chế những con sâu kia, Lục Ly đều không dám tưởng tượng chính mình được đến sức chiến đấu mạnh cỡ nào. Lát nữa đuổi theo kịp Hỏa lão quái, Lục Ly chẳng cần làm cái gì, khiến Tiểu Bạch ném ra một đám sâu, e rằng có thể nhẹ nhàng cắn chết Hỏa lão quái.
- Grào grào!
Trong mắt Tiểu Bạch lộ ra một chút chần chừ, kêu hai tiếng với Lục Ly, biểu thị nó đi làm thử. Tiểu Bạch từ bả vai Lục Ly bay đi, trên người phát ra hung uy không thể miêu tả, vây quanh đàn sâu, không ngừng hét lớn, sừng nhỏ trên đầu ánh sáng lấp lánh.
Giây lát sau, Tiểu Bạch có chút chán nản buồn rầu bay về, lắc đầu với Lục Ly, áy náy kêu mấy tiếng rồi rên ư ử, dường như muốn biểu đạt điều gì đó.
Lục Ly xem hiểu ý muốn nói trong mắt Tiểu Bạch, hỏi:
- Ý của ngươi là với thực lực hiện tại của ngươi còn chưa thể khống chế chúng nó, chỉ có thể trấn áp? Nếu về sau thực lực tăng cường thì có thể khống chế?
- Grào grào!
Tiểu Bạch gật đầu lia.
Lục Ly giơ tay vuốt đầu nhỏ của nó, an ủi:
- Tiểu Bạch đừng sốt ruột, nơi này là Ám Ngục, đi lên nữa là Hồn Ngục, vượt qua Hồn Ngục liền đến Lôi Ngục. Lôi đình chỗ đó rất lợi hại, nếu ngươi có thể chịu đựng được thì chắc chắn thực lực sẽ tăng vọt.
- Grào grào!
Tiểu Bạch hét to hai tiếng, kiêu kỳ nâng lên đầu nhỏ, trong con mắt nhỏ toát ra tia không cho là đúng, dường như đang nói bất cứ lôi điện nào đều không tạo thành áp lực với nó.
Nếu không cách nào thu phục U Linh Trùng, Lục Ly liền mang Tiểu Bạch đi vào Thiên Tà Châu, tiếp tục truy tung Hỏa lão quái.