Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một cường giả Thần cảnh theo lý thuyết có thể quét ngang Cửu Giới, bất cứ nơi nào đối với cường giả Thần cảnh đều như giẫm trên đất bằng. Lại không ngờ rằng hang núi tối đen thoạt nhìn không quá khủng bố mà có thể giữ lại cường giả Thần cảnh?
- Đi thôi!
Lục Ly lập tức xua tan lòng tò mò, nơi khủng bố như vậy, cho dù bên trong có rất nhiều Thần Khí thì hắn cũng không hiếm lạ, không có mạng nhỏ, cho ngươi mấy trăm món Thần Khí cũng vô nghĩa.
Hai người đi vòng qua nơi đó, tiếp tục bay tới trước. Lục Ly đã tin tưởng Lung đạo nhân không nói xạo, không thể đi lung tung trong Hồn Ngục, sơ sẩy một cái thì chết như thế nào cũng không biết.
- Không tốt!
Lại bay hai, ba canh giờ sau, Lung đạo nhân đột nhiên giật mình kêu lên:
- Đại nhân, mau truyền tống ta vào!
Lục Ly không chút suy nghĩ, lập tức truyền tống Lung đạo nhân vào trong.
Vẻ mặt của Lung đạo nhân còn hoảng loạn, hít một hơi thật sâu nói:
- Phía trước có Minh Phong, sức gió rất mạnh, tuyệt đối có rất nhiều Phệ Hồn Nghĩ.
Lục Ly thoáng lộ vẻ mặt tò mò, thần niệm quét ra ngoài, đằng trước quả nhiên có Minh Phong bay tới, che trời lấp đất, bao phủ một mảnh khu vực. Thần niệm của Lục Ly quét vào trong Minh Phong, quả nhiên có thể nhìn thấy một số hư ảnh mờ nhạt, trông giống con kiến, nhỏ xíu.
- Những con này là Phệ Hồn Nghĩ?
Lục Ly âm thầm tâm kinh, nếu không phải Lung đạo nhân nhắc nhở, nếu hắn không có Thần Khí, một người đi đến nơi này thì e rằng chết như thế nào cũng không biết. Những Phệ Hồn Nghĩ này thoạt trông căn bản không có một chút uy hiếp, thậm chí không nhìn kỹ thì không phát hiện ra, cứ tưởng là gió cát.
Trong Minh Phong không chỉ có một, hai con Phệ Hồn Nghĩ mà là rậm rạp, Lục Ly quét sơ qua, ít nhất có mấy trăm con. Có thể tưởng tượng một khi võ giả bị bao phủ vào, Minh Phong vốn có thể công kích linh hồn của võ giả, Phệ Hồn Nghĩ đi vào trong linh hồn, cấp tốc cắn nuốt, võ giả chết như thế nào cũng không biết.
Minh Phong thổi nhanh qua, Lục Ly lòng còn sợ hãi thở hắt ra, khống chế Thiên Tà Châu bay một khoảng cách mới nói chuyện với Lung đạo nhân:
- Không có việc gì, an toàn.
Lung đạo nhân truyền tống ra ngoài, tiếp tục dẫn đường. Cơ hồ mỗi cách vài canh giờ thì sẽ gặp phải Minh Phong, trong Hồn Ngục còn có một ít hỗn độn thú. Hình thể hỗn độn thú ở đây không lớn, toàn bộ đều sẽ công kích linh hồn, may mà Lung đạo nhân có linh hồn rất mạnh, khúc sau diện không cần Lục Ly hỗ trợ.
Ở trên đường lại gặp phải vài kẻ điên, có một người điên sắp chết, bò lên một ngọn núi lớn, yếu ớt vô cùng. Nhiều chỗ trên người thối rữa, bò lên một ngọn núi lớn đã vô cùng khó khăn. Ánh mắt người này trống rỗng không tia sáng, tựa như cái xác biết đi.
Lục Ly nhìn lướt qua, ra lệnh cho Lung đạo nhân đánh chết người này. Sống như vậy chẳng bằng chết đi, một người không còn linh hồn, thân thể tàn tạ thế này thì tiễn họ lên đường cho rồi.
Lục Ly lại một lần nữa cảm thụ được khó khăn trên con đường võ đạo, Cửu Giới có biết bao nhiêu ức vạn võ giả? Có bao nhiêu người có thể thành tựu Hóa Thần? Lại có bao nhiêu Hóa Thần kẹt ở bước cuối cùng? Trăm vạn năm nay được bao nhiêu người thành tựu Thần cảnh?
Cho dù đi Thần Giới thì thật sự có thể trường sinh bất tử, vĩnh viễn xếp hàng tiên ban sao?
Thủy Nguyên Giới có mấy giới không có người đột phá Thần cảnh, cuối cùng chết thảm trong Thần Giới. Còn có đám người Đấu Thiên Đại Đế, Nhan Thiên Cương, đi Thần Giới nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành đại năng Thần Giới, nhưng không thể về lại quê hương một lần.
Nhan Thiên Cương vì đưa Thần Khí trở về cấp Nhan gia, nghe nói phải làm nô mười vạn năm cho cường giả? Đường đường Thần Linh mà phải làm nô cho người khác, có thể tưởng tượng đường võ đạo gian nan biết bao.
Vù vù vù!
Nghĩ đến đây, Lục Ly trong lòng đột nhiên trở nên trầm trọng.
Hắn còn chưa thành Thần, đột phá Thần Linh đối với hắn chỉ là bước thứ nhất, nên sống sót như thế nào trong Thần Giới, tránh thoát đám người Nhan Thiên Cương, Dực Thần, Man Thần đánh giết là bước thứ hai. Hắn còn phải nghĩ biện pháp tìm được Lục Linh trong Thần Giới. Nghe nói Thần Giới rộng lớn không giới hạn, cấp bậc như Man Thần nghe nói không thể nào vượt qua nam bộ của Thần Giới.
Hắn còn đồng ý Tử Đế đi Thần Giới tam trọng thiên tìm nữ nhi giùm Tử Đế, và tìm cách đánh chết kẻ thù cho Tử Đế, Đại Đế một phương của Thần Giới tam trọng thiên.
Càng nghĩ Lục Ly càng đau đầu, đối với rất nhiều người mà nói, thành Thần là ước mơ cuối cùng. Đối với hắn thì con đường thành Thần của hắn chỉ mới vừa bắt đầu, mà hiện tại thành Thần còn rất xa xôi.
“Không nghĩ nữa!”
Lục Ly lắc đầu, nhìn thoáng qua Lục Nhân Hoàng, ánh mắt trở nên kiên định. Hắn vừa sinh ra thì Lục Nhân Hoàng đã mang nương thân của hắn đi Hàn Băng Thâm Uyên, khi đó Lục Linh mới bốn tuổi.
Hài tử bốn tuổi thì biết cái gì? Có thể làm cái gì? Huống chi khi đó ngoại công còn chết thảm, Lục Linh không có chỗ nương tựa, chỉ dựa vào bản thân nàng, nhưng vẫn ương ngạnh sống tiếp, còn nuôi lớn Lục Ly.
So sánh với cực khổ năm xưa Lục Linh gặp phải, điều hắn chịu đựng hiện giờ đã là gì? Dù khổ, dù khó cỡ nào, hắn nhất định phải tìm được Lục Linh, phải thủ hộ nàng, không cho nàng chịu khổ một chút nào nữa.
Một đường đầy biến cố nhưng không hiểm nguy, ba ngày sau rốt cuộc đến nơi đánh dấu trên bản đồ. Bên này rất nổi tiếng trong Hồn Ngục, có một mảnh sơn mạch rất hung hiểm tên Cửu Lý Sơn.
Cửu Lý Sơn có ngụ ý giống như Thất Bộ Xà, ý nghĩa là võ giả bình thường dám xông vào sơn mạch này trong vòng chín dặm thì chết chắc.
Chỗ khủng bố của nơi này nằm ở có nhiều cấm chế thiên nhiên kỳ lạ, những cấm chế này đều có công kích linh hồn, hơn nữa trong núi còn ẩn nấp một ít hỗn độn thú bình thường, Hóa Thần đỉnh phong bình thường đi vào thì khó trở ra.
- Hỏa lão quái lựa chọn nơi như vậy làm chỗ tiềm tu, khá thông minh.
Lục Ly nghe xong Lung đạo nhân nói thì nhẹ gật đầu. Tuy không biết Hỏa lão quái làm cách nào trấn áp hỗn độn thú trong sơn mạch, nhưng chỉ cần người ngoài nghe bên trong có hỗn độn thú cường đại thì tuyệt đối không dám xông loạn.