Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Két!
Một cánh cửa mở ra, mười mấy phủ quân nối đuôi nhau tiến vào, Tam Giác Nhãn Lý Cường bất ngờ cũng ở trong đó, nhưng mà hắn không nhìn Lục Ly, chỉ lạnh lùng đứng đó.
Đại điện trở nên im lặng, một phủ quân mở miệng nói:
- Lần này phải phi hành trong ba ngày, mục tiêu của chúng ta là Quỷ Thần Tông, toàn tông có mấy vạn Thần Linh và Thần Bộc. Tông chủ chính là một đại năng Thần Giới, có điều đã bị cường giả phủ vực bí mật giết chết. Chúng ta phụ trách đánh giết Thần Linh, các ngươi ở bên ngoài vây quét Thần Bộc là được. Ừm... Sức chiến đấu của Thần Bộc rất kém, các ngươi có thể giết dễ dàng.
- Hành động lần này, tất cả chiến lợi phẩm các ngươi đoạt được đều là của các ngươi, có điều các ngươi không được tự tiện rời đi. Sau khi đại chiến kết thúc phải trở về dãy núi Thương Viêm, nếu không sẽ bị truy nã!
Phủ quân kia nói xong thì mang theo đám người rời đi, từ đầu đến cuối Tam Giác Nhãn đều không liếc nhìn Lục Ly.
Phủ quân rời đi rồi, đại điện náo nhiệt hẳn lên, thần sắc mọi người đều rất thoải mái, không thấy có một chút áp lực.
Lục Ly cau mày dò hỏi: - Tô huynh, Thần Bộc là cấp bậc gì?
Đây là lần đầu tiên Lục Ly nghe thấy Thần Bộc, Tô Tử Hề giải thích:
- Đa số là những thổ dân bản địa ở Thần Giới, có rất nhiều thổ dân không thể đột phá Thần cảnh, ngoài ra còn có một ít đời sau của Thần Linh. Nói chung chính là những võ giả không đạt được Thần cảnh, ở Thần Giới thống nhất gọi là Thần Bộc, là cấp bậc thấp kém nhất ở Thần Giới.
- Ạch...
Lục Ly trợn trừng mắt, hắn vốn tưởng rằng ở Thần Giới thì Thần Linh là tầng lớp có cấp bậc thấp nhất, không ngờ rằng vẫn có người không thành Thần? Không phải thổ dân Thần Giới sau khi trưởng thành thì càng dễ trở thành Thần ư?
Lục Ly nói ra thắc mắc này, Tô Tử Hề nghĩ ngợi một lát nói:
- Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng mà có thể khẳng định một điều, một trăm thổ dân ở Thần Giới thì có chín mươi kẻ không thành Thần. Nghe nói... Trăm vạn năm trước, trong số thổ dân Thần Giới có một cường giả từng đắc tội với Chủ Thần chí cao, bởi vậy bộ tộc bọn hắn đã chịu nguyền rủa, chính là rất khó thành Thần, chỉ có thể trở thành Thần Bộc!
- Chủ Thần chí cao?
Lục Ly nhếch môi, không hỏi thêm nữa, chuyện trong những truyền thuyết này hầu như toàn nghe sai đồn bậy. Phỏng chừng cơ thể thổ dân Thần Giới có vấn đề, Thần Chủ gì đó sao có năng lượng lớn như vậy? Kiềm chế bằng ấy Thần Bộc không thể thành Thần?
Lục Ly không có thời gian nghĩ về chuyện Thần Bộc, hắn đến một góc ngồi khoanh chân, tự hỏi đường sau này nên đi thế nào?
Nếu như Nhan Thiên Cương, Diệp thống lĩnh và Tam Giác Nhãn đều liên thủ với nhau, lần này hắn nguy to, mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn tất cả những nguy cơ trước đó.
Đừng nói đến Nhan Thiên Cương, cũng đừng nói đến Diệp thống lĩnh, chỉ riêng phủ quân Tam Giác Nhãn hắn đã chưa chắc ứng phó được.
Hơn nữa phủ quân Tam Giác Nhãn đại diện cho lực lượng cầm quyền, hắn dám giết phủ quân Tam Giác Nhãn sẽ bị Thương Viêm Phủ truy nã, sau đó hắn sẽ đối mặt với truy bình đông như kiến, như chó mất chủ lang bạt khắp nơi, cuối cùng tan xương nát thịt.
Trốn?
Nơi hoang dã này đâu đâu cũng có hoang thú, dựa vào sức chiến đấu của hắn có thể chạy không? Hắn không thể vào thành, cho dù may mắn thoát khỏi miệng hoang thú, chẳng lẽ cả đời này không vào thành? Không vào thành thì sao đến được Thần Kiếm Sơn? Bây giờ hắn còn không biết phương hướng của Thần Kiếm Sơn, đừng nói đến tìm kiếm Lục Linh.
Nếu không trốn, có lẽ khi đến nơi Tam Giác Nhãn sẽ âm thầm hạ thủ, đối mặt với sự truy kích của phủ quân, hắn nên phản kháng hay ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?
Tiến lùi đều khó, sống chết mỏng manh.
Biết rõ phía trước là núi đao biển lửa, Lục Ly cũng đành bó tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tiến vào hố lửa.
Lúc trước khi chưa phi thăng, hắn cũng biết Thần Giới chắc chắn đâu đâu cũng có sát cơ, nhưng không ngờ rằng sát cơ lại đến nhanh và trực tiếp như vậy.
Lục Ly bề ngoài ngồi xếp bằng bất động, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, thời gian giây phút trôi qua, hắn càng thêm nôn nóng.
Hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết, nếu hắn chết, ngọc phù bản mệnh sẽ nổ tung, phỏng chừng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương sẽ tìm đến hắn. Đám người Lục Nhân Hoàng, Lục Chính Dương, Chấp Pháp Trưởng Lão sẽ cực kỳ đau lòng, Lục gia có khả năng sẽ gặp tấn công, cuối cùng diệt vong.
Thời gian trôi nhanh, trên đường không biết không gặp phải hoang thú, hay là hoang thú đã bị phủ quân phía trước càn quét mà cả đoạn đường này rất yên ổn.
Sau ba ngày hư không thú dừng lại ở bên ngoài sơn mạch hùng vĩ, trên đỉnh cao nhất của sơn mạch nhìn thấy vô số thành bảo cực lớn, còn nhìn thấy vô số bóng người lập lòe thấp thoáng.
- Toàn bộ đi xuống!
Một giọng nói vang lên, trong đại điện xuất hiện một cửa lớn, mệnh lệnh của phủ quân được truyền đến:
- Sau khi rời khỏi đây, các ngươi tản ra bao vây toàn bộ sơn mạch này, tuyệt đối không được để một Thần Bộc nào chạy thoát, nếu gặp phải Thần Linh cường đại phá vòng vây, các ngươi phải kéo dài thời gian trước, chúng ta sẽ mau chóng đến đó!
Lục Ly và Tô Tử Hề tiến vào cánh cửa lớn, cơ thể xuất hiện ở bên dưới hư không thú, hai người nhìn ra dãy núi phía xa, nhìn thấy lờ mờ trên đỉnh núi có vô số thành bảo, rất có khí thế đại tông môn.
Xì xì!
Có điều chẳng bao lâu, trên đỉnh núi tỏa ra khói đen cuồn cuộn, bao phủ kín thành bảo. Khói đen mau chóng lan ra xung quanh, giống như một con cự thú hư không cắn nuốt toàn bộ cả sơn mạch.
- Phủ quân xuất kích, diệt hết ma sứ!
Diệp thống lĩnh ngạo nghễ đứng giữa không trung, trong tay cầm một cây trường thương màu xanh lam, trên người lấp lánh lam quang như nhật nguyệt, sau lưng hắn mơ hồ thấy hư ảnh một con voi cực lớn, nhìn nhìn dọa người, hắn quát lớn:
- Quỷ Thần Tông đã bị ma hóa, giết sạch toàn bộ, không để kẻ nào sống!
Tám con hư không thú tản ra các vị trí của dãy núi, từng đội Thần Linh từ trong hư không thú bay xuống, bắt đầu lập vòng phòng ngự bên ngoài dãy núi.