Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dãy núi tuy rằng rất lớn, nhưng lần này có rất nhiều Thần Linh, chỉ phân tán ra đã có thể dễ dàng vây chặt dãy núi.
Lục Ly và Tô Tử Hề đứng cạnh nhau nên bị phân đến một tổ trấn đóng, hai người phụ trách tuần phòng một đoạn khu vực. Cách hai người ngoài một dặm trước sau đều có hai người khác, có thể nói vòng phòng ngự vô cùng nghiêm mật.
Toàn bộ phủ quân đều lao vào trong dãy núi đánh giết, phụ cận chỉ dư lại một phủ quân áp trận, đề phòng Thần Linh khổ dịch bọn hắn chạy trốn. Tam Giác Nhãn Lý Cường kia tiến vào sâu trong dãy núi, tất cả đều có vẻ rất bình thường.
Nhưng Lục Ly cảm thấy rất không bình thường!
Tuy không phải Tam Giác Nhãn sắp xếp bọn hắn đứng ở đây, nhưng hắn và Tô Tử Hề lại vừa vặn phụ trách một đoạn đại đạo ra vào.
Nói cách khác... Khi Thần Bộc Quỷ Thần Tông lao ra, bọn hắn rất có thể đứng mũi chịu sào.
Hai người ngăn chặn một đại đạo dài hơn ba trăm mét? Hơn nữa xem tình hình, đại đạo này còn là lối ra vào chủ yếu? Đây rõ ràng có thâm ý.
- Tô huynh, liên lụy ngươi!
Lục Ly cười áy náy với Tô Tử Hề, sau đó thấp giọng nói:
- Nếu lát nữa tình hình không ổn, ngươi cứ tránh sang bên cạnh, nơi này để ta ngăn chặn!
- Ha ha!
Tô Tử Hề cười nhẹ, nhìn Lục Ly với vẻ bất mãn:
- Lê huynh, ngươi nghĩ Tô Tử Hề ta là ai? Ngươi làm vậy đang sỉ nhục nhân cách ta.
- Không phải vậy!
Lục Ly chân thành nói:
- Thần Bộc xung kích chỉ là đợt thứ nhất, ta nghĩ sau đó còn có rất nhiều đợt công kích nữa, bọn hắn đang nhằm vào ta, ngươi ở đây không có ý nghĩa. Hơn nữa... Ta còn có những thủ đoạn khác, ngươi ở đây không tiện triển khai, Tô huynh, ngươi nên biết, nếu bọn hắn lao ra, ngươi ở đây sẽ mất mạng.
Tô Tử Hề sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, Lục Ly nói không sai, nếu như chỉ là Thần Bộc, hắn và Lục Ly không cần sợ.
Chỉ sợ có phủ quân âm thầm thừa dịp loạn ra tay, sức chiến đấu của mỗi phủ quân đều rất dũng mãnh, dù hắn tự phụ, bây giờ so với phủ quân chỉ là châu chấu đá xe.
Được phi thăng thành Thần đã là điều không dễ, không ai muốn chết một cách lãng xẹt, hắn rất tán thưởng Lục Ly này, nhưng chưa đến mức sẽ chết cùng Lục Ly.
Hắn gật đầu nói:
- Yên tâm đi, Lê huynh, tình hình không ổn ta sẽ dời đi, ngươi phải dốc sức một phen rồi.
Lục Ly đưa tay vỗ vai Tô Tử Hề, sáp gần nói:
- Tô huynh, xin lỗi, ta không phải Lê Lộc, tên thật của ta là Lục Ly, đến từ Đấu Thiên Giới. Lúc trước lừa gạt ngươi là chuyện bất đắc dĩ, hi vọng thứ lỗi.
- Hà hà!
Tô Tử Hề không hề có ý trách móc, trái lại nhếch miệng cười, Lục Ly có thể nói nói cho hắn biết tên thật, điều này chứng tỏ Lục Ly đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Grào grào!
Rầm rập rầm rập!
Sương mù đen bên trong dãy núi vang lên từng tiếng quỷ tru sói hú, còn có những tiếng nổ nặng nề vang lên, đương nhiên hai bên đã bắt đầu giao thủ. Đáng tiếc bên trong khói đen cuồn cuộn, thần niệm bị hạn chế, hoàn toàn không thể thăm dò tình hình bên trong thế nào.
Lục Ly không nói chuyện với Tô Tử Hề nữa, nặng nề đứng trước lối vào đại đạo, con ngươi hắn lóe lên, nghĩ đủ loại tình huống phát sinh, tìm các kế sách đối phó.
Điều khiến hắn vui mừng là Nhan Thiên Cương không đến, nếu không lúc này Nhan Thiên Cương xuất hiện, ung dung bóp chết hắn, hoặc mang hắn đi. Diệp thống lĩnh sẽ vì một khổ dịch mà đắc tội với đại năng Thần Giới sao?
Nhan Thiên Cương không tới, vậy hắn chỉ đành âm thầm phái người đến bắt hoặc là giết hắn, Tam Giác Nhãn là một, ngoài ra còn có thể có phủ quân khác. Nhiều nhất là có ba người, bằng không Nhan Thiên Cương phải bỏ ra cái giá quá lớn, không đáng.
Xem tình hình hiện tại chắc hẳn Diệp thống lĩnh không tham gia, nếu không lúc này hắn chẳng còn an toàn đứng đây. Có Diệp thống lĩnh ngầm cho phép, Lý Cường có trực tiếp tóm hắn, cũng không ai dám nói gì.
- Lát nữa chắc chắn có rất nhiều Thần Bộc xung kích, Tam Giác Nhãn hoặc phủ quân khác có lẽ sẽ ẩn nấp ở gần đây, lặng lẽ ra tay bắt ta mang đi, hoặc là trực tiếp đánh chết!
Lục Ly phân tích xong xuôi, thần niệm hắn đảo quanh bốn phía, đăm chiêu tìm đường phá vỡ thế cục.
Ngoài mặt đương nhiên không được phản kháng phủ quân, một khi hắn ra tay với phủ quân, hậu quả khôn lường. Hơn nữa phủ quân chắc chắn sẽ ra tay giết hắn. Còn nếu không phản kháng, chẳng lẽ đứng đây chờ Tam Giác Nhãn giết giết?
Nghĩ tới nghĩ lui!
Lục Ly phát hiện có ba con đường, một là nghĩ cách bỏ trốn, hai là đợi lát nữa Thần Bộc vừa tấn công, hắn thừa dịp loạn lạc bỏ chạy, sau đó nghĩ cách né tránh đám người Tam Giác Nhãn truy sát.
Cách thứ ba thì khá nguy hiểm...
Lại trầm tư trong thời gian nửa nén nhang, bên trong dãy núi càng lúc càng loạn, đâu đâu cũng có tiếng chém giết. Lục Ly còn nghe được mơ hồ có rất nhiều người xông về hướng này, mắt hắn ánh lên sự kiên định, hắn quyết định lựa chọn cách ba!
Hắn liếc mắt nhìn phủ quân đang đang dò xét ở phía xa, nhỏ giọng nói với Tô Tử Hề:
- Tô huynh, nếu lát nữa có ai hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói ta sợ hãi nấp đi rồi, hoặc ngươi có thể nói ta bị Thần Bộc bắt đi, lát nữa sẽ có rất nhiều Thần Bộc vọt đến, ngươi không chống trả được thì rút lui.
Nói xong, Lục Ly không chần chừ, dọc theo đại đạo phóng vào trong dãy núi, thoáng chốc biến mất trong màn sương mù đen.
- Ồ, rõ ràng biết trên núi có hổ, thấy nguy hiểm nhưng vẫn lao vào? Thông minh!
Trầm ngâm một lát, Tổ Tử Hề sáng ngời hai mắt, trong dãy núi có rất nhiều ma sứ cường đại bị ma hóa, trong đó hơi thở ác ma nồng nặc, Lục Ly còn có thể bị ma hóa, xem ra nguy cơ trùng trùng, nhưng cũng là một lối thoát.
Nếu Lục Ly bỏ trốn sẽ bị truy nã, sau đó không nơi nương tựa chạy trốn khắp nơi, hoặc là chôn thây trong miệng hoang thú, hoặc là bị phủ quân đánh chết.
Nhưng nếu hắn vọt vào trong dãy núi, chỉ cần thoát được sự truy đuổi của phủ quân Tam Giác Nhãn, chờ đến khi đại chiến kết thúc, hắn có thể quang minh chính đại trở về đội ngũ. Khi ấy không ai có thể làm khó dễ hắn, có Diệp thống lĩnh thì không ai dám đùa giỡn mờ ám.