Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giá mà trước lúc Dực Thần đuổi đến, hắn có thể luyện hóa được lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, hoặc là hắn có thể gia tăng hơn nữa năng lực phòng vệ.
- Lung đạo nhân, ngươi luyện hóa gốc Xích Mộc Lân thứ ba!
Lục Ly đưa mắt liếc nhìn Lung đạo nhân ý bảo hắn tu luyện, Thần Thi mang Thiên Tà Châu đi, chỉ cần không đụng phải đám hoang thú lớn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện, còn nếu xảy ra chuyện thì để Lung đạo nhân ra ngoài hỗ trợ là được.
Cho Tiểu Bạch ăn một viên Thần Nguyên, Lục Ly tiếp tục đọc sách, một tay áp lên trên vách tường đại điện rót Thần Lực vào, luyện hóa phong ấn Thiên Tà Châu.
Mấy ngày kế tiếp rất yên ổn, Thần Thi lại không biết phương hướng chỉ bay bừa, trên đường có gặp một thành trì nhưng Thần Thi không dám tới gần, sợ bị phủ quân phát hiện sẽ truy sát.
Ở phụ cận thành trì, Lục Ly ra ngoài ngó nghiêng một chút, thành trì Thần Giới thật lớn, còn lớn hơn so với thành Thần Hoàng. Từ xa đã có thể cảm nhận được hơi thở tang thương, cổ lão, vĩnh cửu, bên trong hẳn là rất náo nhiệt, nhưng Lục Ly chỉ đứng nhìn từ xa, không dám tới gần một bước.
- Huyết Linh Nhi, ngươi lưu ý một chút, xem xem phụ cận có gặp phải Thần Linh đơn độc hay Thần Bộc nào không!
Lục Ly đăm chiêu rồi dặn dò Huyết Linh Nhi một câu, hắn hiện tại hoàn toàn không cảm nhận được phương hướng, không biết đang chạy về phương nào, cũng không biết đi hướng nào mới có thể rời khỏi Thương Viêm Phủ.
Thương Viêm Phủ hay bất cứ thành trì nào hắn đều không đi vào được, toàn bộ Thương Viêm Phủ đều không an toàn. Hắn chỉ đành rời Thương Viêm Phủ trước, đi đến phủ vực khác mới nghĩ cách làm giả thân phận phủ dân, như vậy mới có thể tự do ra vào thành trì, mới có thể nghĩ cách đi Thần Kiếm Sơn.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn ở Thần Giới là Đấu Thiên Đại Đế, chỉ khi đến được Thần Kiếm Sơn hắn mới thực sự được an toàn, mới có thể triển khai tu luyện, mới có thể mượn sức mạnh của Thần Kiếm Tông đi tìm Lục Linh.
- Phải đi Thần Kiếm Sơn!
Lục Ly lại lần nữa giữ vững tâm niệm này, hắn tiếp tục luyện hóa Thiên Tà Châu, hiện tại chỉ mong Dực Thần không lần theo tìm được đến chỗ hắn.
- Chủ nhân!
Hai ngày sau Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền đến:
- Phía trước có một đội ngũ đang săn giết hoang thú, chỉ là Thần Linh bình thường, tổng cộng có sáu người. Đều là Thần Linh trẻ tuổi, có khả năng đang đi lịch luyện.
- À?
Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, thân thể lóe lên đi ra ngoài, hắn thu Thần Thi vào, chuẩn bị một thân một mình đi qua dò hỏi, như thế mới không bứt dây động rừng.
Thần niệm của hắn lẳng lặng thăm dò một phen, sau đó nghênh ngang bay về bên đó. Sáu người kia đang vây đánh một con hoang thú cực lớn, tất cả đều là Thần Linh, nhìn qua còn rất trẻ, nhưng mà đều mặc thần giáp cầm thần binh, uy phong lẫm liệt, khí độ bất phàm.
Sáu người có năm nam và một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử kia không ra tay, chỉ đứng một bên xem cuộc vui, năm nam tử trẻ trung vây đánh con hoang thú kia rất có thực lực.
Hoang thú rất cường đại nhưng năm nam tử đều mỗi người một thủ đoạn, sức chiến đấu rất mạnh. Hoang thú đã bị thương, máu chảy thành vũng, lúc nào cũng có khả năng bị đánh chết.
- Hả?
Lục Ly hiên ngang đến đây đương nhiên làm kinh động đến đám người, cả lũ dùng ánh mắt lạnh lùng quét tới, có chút đề phòng. Có điều nhìn thấy Lục Ly chỉ có một mình, hơn nữa hơi thở không cường đại, hơi thở sinh mệnh còn rất trẻ, cả đám mới yên tâm trở lại.
Ầm!
Đợi đến lúc Lục Ly đi đến, hoang thú bị một kích trùng trùng điệp điệp của một thanh niên áo vàng đánh chết. Thanh niên áo vàng phất phất tay với hai người còn lại, hai người lập tức bắt đầu mổ xẻ hoang thú, còn hắn đi tới phía trước nữ tử xinh đẹp, ánh mắt nhìn Lục Ly, lạnh băng hỏi:
- Ngươi là ai?
Lục Ly đứng phía trước cách nhóm người này mấy trăm mét, chắp tay nói:
- Chư vị tốt lành, tại hạ đi lịch luyện bị lạc đường. Muốn hỏi xin chư vị một bức địa đồ, ừm... Ta có thể lấy Thần Nguyên mua lại.
- Địa đồ?
Thanh niên áo vàng hừ lạnh một tiếng, bá đạo phất tay nói:
- Không có, cút!
Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ mũi, tên này quá bá đạo. Chỉ hỏi một bức địa đồ thôi, lại còn lấy Thần Nguyên ra mua, không vừa mắt đã bắt người ta cút xéo?
Hắn nhẫn nại, lại lần nữa chắp tay nói:
- Mong các ngươi giúp đỡ, chỉ là một bức địa đồ thôi, các ngươi muốn bao nhiêu Thần Nguyên mới bán cho ta?
- Thần Nguyên?
Thanh niên áo vàng giễu cợt đáp:
- Bản công tử không thiếu Thần Nguyên, thấy ngươi lấm la lấm lét không phải hạng tốt lành gì. Lịch luyện? Với chút sức chiến đấu cỏn con của người mà còn dám hành tẩu ở Đại Hoang? Còn không xéo, ta sẽ không khách khí đâu.
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt?
Sắc mặt Lục Ly chìm xuống, tốn bao nước miếng mà không nể nang mặt mũi, còn tưởng hắn sợ bọn chúng? Lục Ly lấy thần binh ra, chỉ vào thanh niên áo vàng nói:
- Chút sức chiến đấu cỏn con của ta? Các hạ có muốn thử không?
- Ha ha ha!
Thanh niên áo vàng cười lớn, gương mặt dương dương tự đắc liếc nhìn mấy người còn lại, cười nói:
- Chỉ bằng ngươi? Được đấy, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi địa đồ!
Xẹt xẹt!
Lục Ly không khách khí mà phóng ra sát chiêu của Sát Đế. Không gian xung quanh lập tức nổi lên gợn sóng, một luồng ánh đao đỏ rực như máu gào thét bay ra, tầm mắt của thanh niên áo vàng bị thế giới đỏ máu chiếm cứ.
- Á~
Tiểu thư xinh đẹp bên cạnh thanh niên tóc vàng bị dọa sợ, cuống quýt tránh né ra phía xa. May mà người Lục Ly khóa chặt là hắn, nếu không tiểu thư này chắc chắn không thể nào nhúc nhích.
Ầm!
Không ngoài dự đoán, thanh niên áo vàng không kịp phản ứng, bị ánh đao bổ thẳng người bay ra ngoài. Mặc dù không bị thương nặng nhưng khóe miệng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.
- Bây giờ có thể đưa ta địa đồ chứ?
Lục Ly thu đao lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hắn, ai ngờ rằng tên này giận tím mặt, vung tay lên nói:
- Tất cả ra tay, giết chết tên rác rưởi này.
- Chỉ bằng các ngươi?
Lục Ly nhìn một đám đằng đằng sát khí xông tới, tiểu thư xinh đẹp kia cũng lấy ra một chiến đao màu đỏ, chuẩn bị vây giết hắn.