Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1713 - Chương 1701: Chấm Dứt Ân Oán

Bất Diệt Long Đế Chương 1701: Chấm Dứt Ân Oán

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Khuôn mặt Lục Ly rét buốt, sát khí trên người ép tới nồng đậm tràn trời ngập đất, quát lớn:

- Dám động thủ thì đừng trách ta đánh chết toàn bộ các ngươi.

Sát khí trên người Lục Ly quá nồng đậm, đặc biệt sau khi cảm ngộ được sát chiêu của Sát Đế thì càng thêm khủng bố. Hắn bộc lộ năng lực khiến cho cả đám giật nảy mình, sáu người cảm thấy giờ khắc này Lục Ly không giống một Thần Linh mà càng giống một con hoang thú bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta.

Thanh niên áo vàng vốn tưởng Lục Ly chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, đoán chừng là thám tử của một phương thế lực nào đó, ai ngờ rằng khí thể của Lục Ly lại mạnh đến thế? Hơn nữa thủ đoạn vừa nãy cũng rất dọa người, xem ra có chút lai lịch.

Mấy người bọn hắn cũng có lai lịch, mặc dù không sợ Lục Ly nhưng chẳng may thật sự bị giết chết, thế thì chết quá oan uổng. Hắn cố nhịn lửa giận xuống nói:

- Tại hạ là Thác Bạt Diệp của Thiên Kiếm Sơn, rốt cuộc các hạ là ai?

- Thiên Kiếm Sơn?

Lục Ly chưa từng nghe qua, không phải là một tông phái của Thương Viêm Phủ chứ? Hắn lạnh lùng đáp lại:

- Thiên Kiếm Sơn thì đã sao? Ta không muốn đối địch với mấy người các ngươi, chỉ muốn một bức địa đồ mà thôi!

Nữ tử xinh đẹp có chút sợ hãi thấp giọng nói:

- Diệp ca, cứ cho hắn một phần địa đồ đi, sư tôn có nói chúng ta ra ngoài không được gây chuyện.

- Gây chuyện?

Thác Bạt Diệp cười gằn nói:

- Chúng ta gây chuyện ư? Là hắn chủ động gây sự chứ? Nếu mới như vậy đã nhận thua, Thiên Kiếm Sơn của chúng ta sau này còn ngẩng đầu làm người được sao? Lão Tam, chuyển lời về tông phái gọi thêm người đến đây.

Một thanh niên lập tức lấy ra một khối ngọc phù đẹp đẽ định bóp nát, Lục Ly thấy tình hình sắp không khống chế được nữa, nghĩ một chút bèn lợi dụng Long Ngâm Thần Kỹ hét lớn:

- Dám động đậy không? Ta lập tức giết chết các ngươi!

Long Ngâm Thần Kỹ không có tác dụng quá lớn nhưng âm thanh vô cùng vang dội, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người đau nhói, thân thể run rẩy.

Lục Ly nhấc thần binh, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ngọc phù trong tay thanh niên nói:

- Ngươi dám bóp nát ta sẽ giết chết ngươi, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao địa đồ ra hoặc chết!

Lục Ly từng bước từng bước ép sát, khí thế trên người mỗi lúc một mạnh mẽ, mặc dù nhìn có vẻ phô trương thanh thế nhưng lại khiến sáu người cảm thấy áp lực rất lớn.

Từ lúc Lục Ly xuất đạo đến nay, dường như đều lấy giết chóc để nâng cao địa vị, đã có quá nhiều người chết dưới tay hắn rồi. Hắn lâu nay luôn ở vị trí trên cao, uy nghi khí thế đều rất mạnh, mấy thanh niên này hiển nhiên chỉ khép nép dưới sự che chở của bậc cha chú mà lớn lên, ngay lập tức bị dọa cứng người.

- Ta đếm đến ba, không giao bản đồ ra ta sẽ giết chết ngươi!

Lục Ly tiếp tục áp sát, âm thanh lạnh buốt như băng tuyết vạn năm, giọng nói của hắn giống như của ác ma đến từ địa ngục:

- Một, hai, ba...

- Ta đưa!

Thác Bạt Diệp rốt cuộc chịu thua, lấy ra một phần địa đồ ném cho Lục Ly, sau đó cảm thấy vô cùng uất ức, cắn răng nói:

- Các hạ có dám để lại tên họ không? Sau này Thiên Kiếm Sơn bọn ta cũng dễ dàng tìm đến địa bàn.

Lục Ly nhận lấy địa đồ, lướt nhìn một lượt không để ý đến Thác Bạt Diệp, cơ thể hắn vọt lên phóng về phương xa. Thác Bạt Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám đi truy sát Lục Ly, khí thế vừa nãy của Lục Ly không hề yếu hớn các trưởng lão ở Thiên Kiếm Sơn, hắn vừa nãy quả thật bị dọa sợ.

- Người này rốt cuộc là ai? Trẻ tuổi mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?

Nữ tử xinh đẹp chớp mắt một cái, trong con ngươi xinh đẹp ánh lên một tia khác thường, đáng tiếc Lục Ly đã biến mất ở trong một dãy núi đằng xa.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mổ xẻ hoang thú, chuẩn bị quay về!

Thác Bạt Diệp thấy cả đám không nhúc nhích thì giận dỗi ra lệnh. Mấy người còn lại vội vã xẻ thịt hoang thú, thu thập hết thảy thần tài lại rồi đốt lửa nướng thịt ăn một bữa.

Ăn uống no nê, mọi người không có tâm trạng tiếp tục săn giết hoang thú nữa mà bay về hướng đông, bên đó có một tiểu thành, bọn họ có thể truyền tống quay về Thiên Kiếm Sơn.

Bôn ba bốn năm canh giờ, đằng xa có một con hư không thú bay tới. Mấy người cũng không để mắt tới nó. Nhưng mà lúc này hư không thú dừng lại há to cái miệng lớn, bên trong có một nữ tử xinh đẹp bay ra.

- Hơi thở thật mạnh mẽ, không chừng thấp nhất cũng là Thượng bảng Thần Linh?

Sáu người liếc nhìn nữ tử thì thấy sau lưng nàng còn có một đôi cánh, có lẽ không phải nhân loại bình thường. Sáu người vội vàng khom người hành lễ đầy vẻ khách khí, gặp mặt cường giả phải cung kính, đây là lời răn dạy của bậc trưởng bối lúc bọn hắn xuất môn. Bằng không nếu chọc giận đến cường giả, chết như nào cũng không biết.

- Các ngươi từng gặp thấy người này không?

Nữ tử lấy ra một bức chân dung, lạnh lùng hỏi. Đám người Thác Bạt Diệp ngẩng đầu lên nhìn, thấy chân dung là của Lục Ly, con mắt sáng ngời, Thác Bạt Diệp trả lời:

- Từng thấy, nửa ngày trước vừa vặn gặp được.

- Ồ?

Sát khí trên người nữ tử lóe lên, trầm giọng hỏi:

- Ở chỗ nào, hắn chạy trốn về hướng nào?

- Chạy trốn?

Sáu người liếc mắt nhìn nhau, Thác Bạt Diệp mừng rỡ, xem ra vị cường giả này muốn truy sát Lục Ly. Thác Bạt Diệp lập tức đáp lại:

- Chính là chỗ ngọn núi hình rắn kia, hắn còn đả thương ta, đòi ta một phần địa đồ phía nam của Thần Giới. Đại nhân, hắn chạy trốn về phía tây bắc, ngài mau đuổi theo.

- Đòi một phần địa đồ?

Lục nữ tử hơi gật đầu, khóe miệng lộ ra nét cười quyến rũ, đám người Thác Bạt Diệp nhìn đến mê mẩn.

Cho dù coi như nữ tử này tuổi tác không còn trẻ, nhưng đối với Thần Linh mà nói, đều có cuộc đời dài dằng dặc, ung dung sống được mấy vạn mấy chục vạn năm. Cho nên tuổi tác không có ảnh hưởng lớn, chủ yếu là nhìn bề ngoài và cơ thể trông trẻ trung thì sẽ không vấn đề.

Ở Thần Giới thực lực vẫn là quan trọng nhất, người không có thực lực tương xứng, cho dù tuổi tác có ngang nhau thì thân phận và địa vị vẫn cách nhau một trời một vực, đương nhiên không có khả năng kết thành đao lữ.

Bình Luận (0)
Comment