Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1719 - Chương 1707: Tháo Chạy

Bất Diệt Long Đế Chương 1707: Tháo Chạy

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Á!

Một giây sau toàn bộ linh hồn của Dực Thần đều run rẩy, nàng thét lên một tiếng chói tai đau đớn, trong mắt đều là sự khiếp đảm và sợ hãi. Bởi vì cánh tay của nàng bị bàn tay xương cốt kia tóm lấy bị vò nát tươm như đậu.

Kẹt kẹt kẹt!

Lục Ly và Lung đạo nhân nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ trợn mắt há miệng, thân thể bộ xương lóe sáng, duỗi bàn tay xương cốt lớn ra so đấu với bàn tay Dực Thần. Không thấy bộ xương phóng thích thần thông đặc biệt gì mà bàn tay đẹp đẽ của Dực Thần đã biến thành sương máu.

Hơn nữa bàn tay của bộ xương còn không ngừng chộp về phía trước, dưới ánh mắt chăm chú dõi nhìn của Lục Ly và Lung đạo nhân, cánh tay của Dực Thần từng đoạn từng đoạn bị đánh nát tươm. Bàn tay bộ xương vẫn đang chộp tới, dường như sắp tóm được bả vai trái của Dực Thần...

- Trốn!

Dực Thần không hổ là chiến sĩ tham gia vô số trận chiến, cường giả nằm trong Thần bảng uy danh lẫy lừng, cánh tay còn lại của nàng đột nhiên đánh ra một chưởng, thân thể lại đẩy lùi về phía sau. Cơ thể nàng bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, tốc độ cực nhanh, đánh thủng một lỗ hổng trong tiểu điện của hư không thú, người nhảy vọt ra giữa không trung.

Vút!

Dực Thần chạy ra khỏi hư không thú vẫn không dám dừng lại, ngọn lửa xanh lục trên người càng bùng lên mạnh mẽ, cơ thể biến mất ở bầu trời xa xăm với tốc độ cực khủng bố.

Nàng để lại một câu tràn ngập sự oán độc và cừu hận:

- Lục Ly, ta thề phải giết chết ngươi! Trong vòng mười năm không giết được ngươi ta vĩnh viễn rơi xuống Minh Vực, không thể tái sinh.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh!

Lục Ly dẫn Lung đạo nhân, Thần Thi và bộ xương chạy ra khỏi Thiên Tà Châu, từ lúc bộ xương ra tay đến lúc Dực Thần bị thương phải rút lui chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thậm chí ngay cả thần binh trong tay Lục Ly vẫn còn chưa kịp bổ xuống, Lung đạo nhân và Thần Thi cũng chưa kịp công kích.

Bên trong tiểu điện hoàn toàn yên tĩnh, Lục Ly và Lung đạo nhân trợn tròn mắt, bộ xương công kích xong thì biến thành một pho tượng bất động, bên trong xương cốt đã không còn lưu chuyển bất kì tia sáng nào nữa.

Thần Thi cũng không nhúc nhích, cho nên trong tiểu điện yên tĩnh đến phát sợ, chỉ còn dư lại lỗ thủng mà Dực Thần phá tan bị gió lớn thổi vù vù.

Trên mặt đất toàn là máu tươi và thịt nát, móng vuốt của bộ xương cũng đang nhỏ máu, đó là máu của Dực Thần. Toàn bộ cánh tay của Dực Thần đã bị phế bỏ, tựa như không hề chút lực ngăn cản nào, bộ xương bóp nát cánh tay Dực Thần giống như bóp nát một quả dưa chuột...

Nếu như vừa nãy Dực Thần phản ứng chậm hơn một hơi thở, thứ bị vò nát không phải là cánh tay mà chính là cơ thể nàng.

Cơ thể Dực Thần mạnh đến mức nào? Chuyện này Lục Ly không biết, nhưng Lục Ly tận mắt nhìn thấy cánh tay Dực Thần có bọc nhuyễn giáp. Không cần nói cũng biết nhuyễn giáp chính là chiến giáp Thần Khí, hay nói cách khác, với sự công kích của bộ xương khô, chiến giáp Thần Khí cũng sẽ bị vò nát một cách dễ dàng!

Suy luận ra được điều này, ánh mắt Lục Ly nhìn bộ xương càng thêm khiếp sợ. Vốn dĩ hắn còn cảm thấy Thiên Linh Tử gọi bộ xương này là - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn- nghe thật buồn cười, lúc này mới phát hiện ra không có gì đáng cười cả, bộ xương này đúng thật là một chiến thần, một chiến thần đánh đâu thắng đó!

Lục Ly tin rằng nếu như vừa nãy hắn ném vào trong miệng bộ xương hai khối Huyết Viêm Tinh thì chắc chắn Dực Thần không chạy thoát được.

Có thể dễ dàng đánh giết cả Thượng bảng Thần Linh? Vậy sức chiến đấu của bộ xương này có thể sánh ngang với đại năng Thần Giới?

Ực, ực!

Lục Ly nuốt hai ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn bộ xương khô như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt thế, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bộ xương vốn dĩ xấu xí kinh khủng trong mắt hắn đã trở nên nhìn trông cực kỳ thuận mắt.

- Đại nhân, đây... đây là...

Lung đạo nhân giờ mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn bộ xương khô đầy vẻ sợ hãi. Tốc độ vừa nãy của bộ xương cùng với móng vuốt vồ nát cánh tay của Dực Thần kia đã dọa sợ hắn, sức chiến đấu của bộ xương đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

- Nói sau đi!

Lục Ly không giải thích, thu bộ xương vào bên trong nội điện trung tâm của Thiên Tà Châu, hắn chỉ vào hư không thú nói:

- Thứ đồ này ngươi biết khống chế không? Chúng ta rời đi ngay lập tức, ngộ nhỡ Dực Thần lại đuổi giết thì phiền to.

- Để ta xem xét đã!

Lung đạo nhân hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, ở trong nội điện tìm kiếm tới lui, giải thích:

- Thông thường hư không thú đều bị luyện chế rồi, có lẽ sẽ có trung tâm điều khiển, chỉ cần tìm ra trung tâm điều khiển, bất kỳ ai cũng có thể khống chế.

- Ngươi mau tìm đi!

Lục Ly cầm Thiên Tà Châu rót Thần Lực vào, vừa nãy Thiên Tà Châu suýt chút nữa bị Dực Thần luyện hóa, hắn phải luyện hóa hết toàn bộ ấn ký tinh thần của Dực Thần để Thiên Tà Châu hoàn toàn bị hắn khống chế.

- Tìm ra rồi!

Một lúc sau Lung đạo nhân phát hiện một khối thủy tinh cầu, hắn nghiên cứu một hồi, hưng phấn nói:

- Đại nhân, chỉ cần luyện hóa thủy tinh cầu này là có thể điều khiển hư không thú.

- Mau luyện hóa ngay!

Lục Ly khoát khoát tay nói:

- Luyện hóa xong thì khống chế hư không thú bay về hướng đông bắc, Dực Thần chắc chắn sẽ không buông tha, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đuổi theo sau. Phỏng chừng đến lúc nàng đuổi theo thì truy binh không chỉ có mỗi mình nàng đâu.

- Đáng tiếc thay...

Thần niệm của Lục Ly đảo vào bên trong phân điện chứa thần tài và tinh thạch của Thiên Tà Châu nhưng không phát hiện ra một viên Huyết Viêm Tinh nào.

Hắn tổng cộng chỉ có sáu viên Huyết Viêm Tinh, vừa nãy dùng mất một viên, nếu như đưa hắn mấy trăm viên Huyết Viêm Tinh, cho dù Dực Thần có dẫn theo vài ba Thượng bảng Thần Linh đến đuổi giết hắn, hắn cũng không sợ.

Nhưng mà hắn chỉ còn năm viên Huyết Viêm Tinh, chỉ được sử dụng lâu khô thêm năm lần, nếu như có sử dụng thì trong một thời gian ngắn cũng đủ để hắn bảo toàn cái mạng nhỏ của chính mình.

Sự xuất hiện của Chiến Thần Thanh Vô Tẫn giúp Lục Ly vượt qua một lần hiểm nguy, cũng làm cho tâm trạng ngột ngạt khi ở Thần Giới của hắn sáng sủa lên đôi chút.

Bình Luận (0)
Comment