Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1739 - Chương 1727: Không Thể Phá Hủy

Bất Diệt Long Đế Chương 1727: Không Thể Phá Hủy

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lung đạo nhân dùng thần niệm dò xét đám côn trùng kia, hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi những thứ này là quái vật nào.

Vù vù vù!

Thạch Đầu Nhân đi trước đã bước tới chỗ có xác chết côn trùng, tâm trạng cảm thấy may mắn của Lục Ly bị phá vỡ. Hai bên khe núi xuất hiện từng tiếng kêu vù vù, sau đó vô số côn trùng to bằng đầu ngón tay màu vàng sậm bay ra, chen chúc nhau lao đến Thạch Đầu Nhân.

- Công kích!

Lục Ly ra lệnh cho đám Thạch Đầu Nhân, mười Thạch Đầu Nhân điên cuồng phóng đi, vung nắm đấm về phía đám côn trùng.

Vèo vèo!

Chuyện khiến Lục Ly và Lung đạo nhân khiếp sợ đã xuất hiện, đám côn trung chen chúc nhau vây kín Thạch Đầu Nhân, sau đó bằng mắt thường cũng thấy được Thạch Đầu Nhân dần nhỏ đi, cả người đều bị gặm cắn, trong chớp mắt mười Thạch Đầu Nhân đã biến mất.

- phệ thần trùng!

Cơ thể cường tráng của Lung đạo nhân run lẩy bẩy, răng môi va nhau cầm cập, ánh mặt hoảng sợ, nhìn Lục Ly nói:

- Đại nhân, đây là phệ thần trùng, đứng thứ chín trong bảng Thập Giới Thập Đại Độc Trùng, mau lui về, chúng ta không chống lại được.

- Khủng bố như vậy?

Lục Ly khẽ cau mày, không phải trên đất đâu đâu cũng có xác trùng sau? Đám Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ sao có thể đánh chết chúng dễ dàng đến thế?

- Quả thật rất khủng bố, cho dù có mặc chiến giáp Thần Khí cũng chưa chắc đã chịu được, nếu ta đi lên chắc chắn sẽ chết!

Khóe miệng Lung đạo nhân co rúm, Lục Ly không chế đám Thạch Đầu Nhân bên cạnh xông lên, hắn dẫn theo Lung đạo nhân và Thần Thi chậm rãi lùi về sau.

- Người của Tam Thần Tông sao giết được chúng? Đám phệ thần trùng này chắc chắn có nhược điểm gì đó, ngươi có biết nhược điểm của chúng không?

Vừa lùi về sau Lục Ly vừa dò hỏi.

Lung đạo nhân cười khổ:

- Nếu như có được linh hồn công kích cường đại thì có thể đánh giết phệ thần trùng rất dễ dàng, linh hồn công kích... Ngươi và ta đều không am hiểu.

- Khó trách!

Lục Ly bỗng nhiên bừng tỉnh, Tam Thần Tông nhiều đệ tử như vậy, đều là con cháu đỉnh cấp của tam tông, không chỉ có trong tay các loại bảo vật, phỏng chửng không ít người biết được linh hồn công kích cường đại?

- Làm sao bây giờ?

Lục Ly cau mày, chẳng lẽ sử dụng thần giáp Linh Ẩn thử xem có thể lén lút đi qua hay không? Nhưng nếu thần giáp Linh Ẩn không có tác dụng, có lẽ hắn sẽ bị đám côn trùng gặm sống.

Chiến giáp Linh Ẩn rất lợi hại, có khả năng biến mất ngay giữa không trung, thần niệm hoàn toàn không thăm dò được, cho dù bước đi cũng không khiến không gian rung động.

Nhưng nó lại có một vấn đề!

Vừa nãy để lấy được chiến giáp Linh Ẩn hắn dường như đã đắc tội người thủ mộ Nguyệt Đế?

Thử nghĩ xem người thủ mộ sẽ tốt bụng như vậy không? Cố ý tặng hắn một thần giáp có thể vượt qua cửa này một cách dễ dàng?

Chẳng lẽ người thủ mộ bị Lục Ly ép nhượng bộ, hắn trái lại còn lấy ơn báo oán, tặng miễn phí cho Lục Ly một kiện chí bảo? Để Lục Ly thuận lợi vượt qua cửa ải thứ ba? Hoặc là đưa Lục Ly thuận lợi đi tới cửa ải cuối cùng, để hắn lấy được truyền thừa của Nguyệt Đế?

Trên đời này có chuyện tốt như vậy ư?

Đương nhiên sẽ không, sự khác thường này khiến Lục Ly cảm thấy có nguy hiểm đang ẩn giấu, ngửi ra được mùi vị của âm mưu.

Thế nên...

Tuyệt đối không thể sử dụng chiến giáp Linh Ẩn, bằng không rất có thể hắn sẽ bị phệ thần trùng cắn gặm không còn chút xương thừa.

Lục Ly không biết công kích linh hồn, Lung đạo nhân không dám tiến lên, Thạch Đầu Nhân lên bao nhiêu chết bấy nhiêu? Chẳng lẽ cưỡi Thiền Tà Châu bay ngang qua?

Lục Ly nghĩ có lẽ sẽ không dễ dàng, nhưng đây cũng là một cách, hắn quyết định thử một lần. Hắn lui về phía sau khoảng cách mấy nghìn trượng, cơ thể lóe lên tiến vào trong Thiên Tà Châu, Lung đạo nhân và Thần Thi cùng thu vào.

Sau khi tiến vào hắn không dám hành động liều lĩnh mà bắt đầu ngưng tạo Thạch Đầu Nhân, Thạch Đầu Nhân tuy rằng không có tác dụng nhưng vừa nãy vẫn có thể kéo dài thời gian.

Vừa ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, thần niệm của Lục Ly vừa ra ngoài thăm dò, sau khi phát hiện phệ thần trùng không bay đến hắn mới bớt lo lắng.

Mất nửa canh giờ, Lục Ly đã ngưng tụ được hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, hắn quyết định hành động, khống chế Thiên Tà Châu bay chầm chậm, men theo sơn đạo bay về phía trước.

Ở bên đường phía xa, tất cả phệ thần trùng đều biến mất, Lục Ly không chế Thiên Tà Châu bay mỗi lúc một gần, nội tâm căng thẳng vô cùng.

Nghìn trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng!

Vèo!

Lục Ly truyền tống ra ngoài hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, âm thầm ra lệnh cho Thạch Đầu Nhân, men theo sơn đạo phóng nhanh hết tốc độ.

Vèo Vèo vèo!

Hơn trăm Thạch Đầu Nhân phóng như bay về phía trước, tốc độ đạt tới cực hạn, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu mau chóng theo sát phía sau, chuẩn bị trà trộn trong đám Thạch Đầu Nhân cùng xông lên.

Vù vù vù!

Thạch Đầu Nhân vừa vọt lên, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, hai bên sơn đạo có vô số phệ thần trùng chen chúc nhau bay ra, đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối, vây chặt lấy Thạch Đầu Nhân.

- Không xong, rút lui!

Lục Ly dùng thần niệm dò thấy mấy chục con phệ thần trùng bay tới chỗ Thiên Tà Châu, sau một hồi vây kín Thiên Tà Châu, Thiên Tà Châu lập tức sáng rực, năng lượng bên trong tụt giảm bằng tốc độ khủng khiếp.

Lục Ly cảm ứng một hồi thấy công kích của những phệ thần trùng này cực kỳ hung ác. Nếu như mặc cho phệ thần trùng công kích, cùng lắm sau mấy nén hương, năng lượng của Thiên Tà Châu sẽ tiêu hao hết, cuối cùng sẽ bị gặm thành từng mảnh vụn!

Vù vù vù!

Lục Ly truyền tống toàn bộ Thạch Đầu Nhân còn lại ra ngoài, khống chế Thiên Tà Châu mau chóng lùi về phía sau. Cũng may phệ thần trùng bị Thạch Đầu Nhân hấp dẫn, Thiên Tà Châu lăn mấy vòng trên đất, rũ hết toàn bộ phệ thần trùng đang leo lên phía trên.

Vụt!

Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu lùi về sau như một tia chớp, trên đường còn thả ra Thạch Đầu Nhân hấp dẫn sự chú ý của phệ thần trùng. Mãi đến khi hắn bay tới dưới chân núi, mấy lần xác định phệ thần trùng không đuổi theo mới há miệng thở dốc như trút được gánh nặng.

- Hộc...

Bình Luận (0)
Comment