Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tốc độ Thần Thi đạt đến cực hạn, men theo sơn đạo phóng điên cuồng, phía trước sơn đạo có vô số phệ thần trùng bị đẩy ra, đông nghìn nghịt vô cùng đáng sợ.
Thần niệm Lục Ly phát hiện cả đoạn đường đều là xác chết phệ thần trùng, đám này chắc hẳn là bị người của Tam Thần Tông đánh chết. Thần Thi xông vào sơn đạo được mấy nghìn trượng, Lục Ly liền thấy mấy nghìn trượng đều là xác phệ thần trùng, hắn lấy làm lạ, không biết người của Tam Thần Tông xông vào thế nào?
Lục Ly có thể tưởng tượng được cảnh hơn một trăm người xông lên sơn đạo như bão lốc, trước sau trái phải đều là phệ thần trùng đông như kiến. Không cẩn thận sẽ bị phệ thần trùng bao vây, khi ấy đừng nói đến thi cốt, ngay cả chút cặn vụn cũng không còn...
Oành!
Thần Thi như một cỗ máy chiến tranh đả xung hữu đột, cho dù có bao nhiêu phệ thần trùng lao đến đều bị đánh bay, Thần Thi lao lên đỉnh núi như một mũi tên với khí thế không gì có thể ngăn cản.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Tim Lục Ly nhảy lên tận cổ, không dám thở mạnh, thần niệm quét ra theo bước chân của Thần Thi.
Năm hơi thở, mười hơi thở, mười lăm hơi thở!
Thời gian vẻn vẹn mười lăm hơi thở trôi qua, Thần Thi đã sắp vọt lên đỉnh núi. Với tốc độ của Thần Thi, mười lăm hơi thở đã là quá chậm, nếu không phải sơn đạo quanh co khúc khuỷu, phỏng chừng sớm đã vọt lên đỉnh núi.
Chỉ là mười mấy hơi thở nhưng Lục Ly cảm thấy như mười năm trôi qua, lúc Thần Thi phóng ra khỏi sơn đạo, đứng trên đỉnh núi, phệ thần trùng phía sau đã biến mất trong khe đá hai bên sơn đạo, Lục Ly rã rời ngồi bệt bên trong Thiên Tà Châu, hít thở hổn hển.
Đỉnh núi có một truyền tống môn lóng lánh bạch quang nhàn nhạt, Lục Ly nhìn thấy cánh cửa này cảm thấy thân thuộc lạ thường.
Lại qua một cửa, không dễ tý nào.
Ngồi một lúc bên trong Thiên Tà Châu, Lục Ly không liều lĩnh bước vào mà để Thần Thi mang theo Thiên Tà Châu đi vào truyền tống môn.
Vụt!
Một tia sáng lóe lên, Thần Thi xuất hiện trong một thế giới xa lạ. Thần niệm của Lục Ly quét ra, phát hiện bên ngoài là một mảng mờ mịt, thần niệm bị hạn chế thăm dò, chỉ có thể thăm dò trong phạm vi trăm trượng.
- Chuyện này...
Lúc Lục Ly thăm dò đất dưới chân, phát hiện mặt đất không phải đất cát hay đá tảng, cũng không phải nước biển, thứ hắn tra xét được dưới chân Thần Thi cũng chỉ là một mảnh mờ mịt.
Toàn bộ không gian dường như đều mông lung vô tận, hết thảy đều có cảm giác không chân thực, giống như hư huyễn cùng hiện thực đan xen nhau.
Ảo cảnh!
Thứ khiến Lục Ly đau đầu nhất đã xuất hiện, bất kỳ bảo địa nào đều thích sắp xếp ảo cảnh mê trận, mộ Long Đế cũng vậy, cấm địa Cổ Thần cũng thế, nhưng rõ ràng ảo cảnh trong mộ Nguyệt Đế càng thêm kinh khủng, nơi này thậm chí ngay cả mặt đất cũng không thể tra xét tường tận...
Vụt!
Lục Ly từ trong Thiên Tà Châu nhảy vọt ra rồi thu Thần Thi vào. Hắn không phát hiện nơi này có bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa hắn đã có chiến giáp Linh Ẩn, các công kích thông thường không hề hấn.
Hắn khom người xuống sờ soạng dưới chân, tay cảm nhận được một mảng lành lạnh, hơn nữa cứng rắn dị thường. Lục Ly nghĩ ngợi một lát rồi lấy chiến đao ra bổ xuống, một tia lửa lóe lên, chiến đao bật ngược trở lại.
Nhìn vào mặt đất vẫn thấy một mảng mông lung, Lục Ly đứng lên nhìn ra xung quanh, đập vào mắt cũng là một mảng miên man vô tận. Hắn chỉ cảm thấy nơi này thật choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc, không nhìn ra phương hướng, không nhận ra bây giờ đang là hiện thực hay là trong hư huyễn...
- Đi vòng quanh xem sao!
Lục Ly nhìn một lượt rồi thôi, sợ bản thân nhìn đến hôn mê, bốn phía xung quanh đều là một mảng mông lung mờ mịt, cảm giác này vô cùng buồn nôn, khiến người ta cảm thấy cáu kỉnh.
Hắn nhắm mắt bước đi về phía trước, hắn cảm thấy mặt đất luôn bằng phẳng, còn bằng phẳng hơn cả mặt nước. Hắn vẫn bước về phía trước, cảnh sắc xung quanh vẫn y nguyên thế, vĩnh viễn là một mảng mênh mông...
- Lợi hại!
Lục Ly cảm khái trong lòng, ảo trận này quá lợi hại, căn bản không biết phá giải thế nào, phỏng chừng người bình thường ở trong này sẽ bị ép đến điên?
- Không biết đám Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đã đi đâu?
Lục Ly có chút ngạc nhiên, hắn cảm thấy cửa ải này rất khó vượt qua, theo lẽ thường người của Tam Thần Tông có lẽ vẫn ở trong này.
- Đi xung quanh tìm xem sao!
Chiến giáp Linh Ẩn trên người Lục Ly lóe lên, cơ thể hắn biến mất giữa không trung. Cơ thể hắn giống như u hồ đang chạy loạn, không quan tâm đến phương hướng, tùy ý bôn ba, cứ đến đâu thì đến.
Sau một nén nhang bôn ba, Lục Ly thấy cảnh sắc vẫn như cũ, mặt đất bóng loáng bằng phẳng, tựa như nơi này trải rộng đến vô biên.
- Tăng tốc!
Lục Ly tăng nhanh tốc độ, cứ đi lung tung, ải này chắc hẳn không nguy hiểm, huyễn trận chính là thứ khủng bố nhất. Nếu như không phá được trận, sợ rằng sẽ bị nhốt ở đây nghìn năm.
Lục Ly lại nghĩ đến người của Tam Thần Tông, ít nhất nhiều người sẽ không thấy cô độc, lại còn có thể cùng nhau nghĩ cách.
Hắn tin tưởng đám Tuyết Thánh Nữ, Lâu Thập Nhị là đệ tử đỉnh cấp của Tuyết Sơn Cung và Yên Vũ Lâu chắc chắn sẽ có thủ đoạn đặc biệt, đoán chừng có thể phá giải huyễn trận.
Vèo!
Lục Ly nhắm mắt đi bừa, thỉnh thoảng còn thay đổi phương hướng, bôn ba vô định, đi tới đâu cũng được.
Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ!
Nội tâm Lục Ly chìm xuống, tốc độ của hắn không coi là quá nhanh, nhưng nửa canh giờ có thể đi được bao xa? Trong nửa canh giờ mà hắn lại không thấy bóng ma nào, cho dù là một bộ thi thể cũng không thấy.
- Huyễn trận ở đây và huyễn trận của Kha Mang đều tuyệt diệu như nhau!
Lục Ly kết luận được một sự thật đó là cho dù hắn có đi như nào, cuối cùng vẫn trở lại địa điểm ban đầu.
Nói cách khác, cho dù Lục Ly có đi thế nào cũng chỉ là đi vòng quanh, nếu không sao lại không gặp lấy một bóng người...
Trầm tư trong chốc lát Lục Ly nhếch môi, nửa ngày sau mới phun ra vài chữ:
- Lần này thì hay rồi!