Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vèo vèo!
Bên trong thế giới hoàn toàn mông lung, một thân ảnh đang chạy vội, hắn giống như là một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, thoắt cái chạy qua bên này, thoắt cái chạy qua bên kia, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng còn nghĩ linh tinh vài thứ, giống như một người bị bệnh thần kinh.
- Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Chạy lần nữa chỉ trong chốc lát, người kia ngừng lại, trong mắt đều là vẻ mờ mịt. Lúc nãy hắn vứt rất nhiều thứ trên mặt đất, vì muốn chứng thực xem có phải mình đi tới đi lui hay không, kết quả chạy hết một canh giờ, vậy mà không thấy bất cứ vật gì mà hắn vứt xuống.
Nói cách khác, không phải hắn đi về điểm ban đầu, cũng không phải đi vòng vòng quanh một chỗ nhỏ bé. Nhưng tốc độ hắn nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này cũng không biết đã chạy bao xa, chẳng lẽ huyễn cảnh này thật sự vô biên vô tận sao?
- Thạch Đầu Nhân!
Lục Ly trầm ngâm một lát, từ trong không gian giới thả ra mười con Thạch Đầu Nhân, sau đó khống chế Thạch Đầu Nhân chạy ra bốn phương tám hướng. Sau đó hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn muốn xem thử những Thạch Đầu Nhân này cuối cùng có trở về hay không? Nếu như đường đi bên trong huyễn trận này không tăng, thì những Thạch Đầu Nhân này sẽ vòng trở về.
Nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ!
Vẻ kinh ngạc và mơ hồ trên mặt Lục Ly càng ngày càng nhiều, tốc độ Thạch Đầu Nhân rất nhanh, nếu như bọn chúng đi vòng trở lại thì đã sớm quay về. Bây giờ một con Thạch Đầu Nhân cũng chưa xuất hiện, điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ huyễn cảnh này đúng là vô biên vô hạn, lớn đến mức không thể tưởng tượng. Chuyện Lục Ly lo lắng nhất đã xảy ra, nếu như huyễn cảnh này thật sự lớn đến mức vô biên vô tận, vậy sẽ rất khó gặp được những người khác ở trong này, mà huyễn cảnh lại lớn như vậy đi ra ngoài thế nào? Làm sao phá vỡ huyễn cảnh này?
Tưởng tượng một chút, bên trong một thế giới mênh mông vô tận, không có bất kỳ sự sống nào, không có hoa cỏ cây cối, thậm chí nơi này còn không có phong cảnh khác, chỉ có khung cảnh mông lung!
Một người đi đi lại lại trong cái thế giới này một năm, hai năm, thậm chí trăm năm, thế giới hắn nhìn thấy vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn là khung cảnh mông lung.
Cuối cùng người đó sẽ như thế nào?
Tự sát hoặc là điên rồi!
Cho dù là người có ý chí mạnh mẽ, cho dù là người có tâm trí kiên định, cuối cùng cũng rất khó giữ vững tâm trí của mình. Dù sao là người có tư tưởng, có tình cảm với vạn vật thì sẽ vui vẻ, sẽ thống khổ, sẽ sầu não, cũng sẽ cô độc...
Đừng nói trăm năm, Lục Ly chỉ ở trong đây mấy canh giờ, hiện tại hắn cũng có chút phát điên. Hắn không thể nào tưởng tượng nổi cảnh sẽ ở thế giới này một năm, mười năm, trăm năm, nghìn năm, hắn có thể chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ điên mất.
Ù... Ù... Ù…!
Hắn quả quyết đi vào bên trong Thiên Tà Châu, chí ít ở bên trong Thiên Tà Châu sẽ không nhìn thấy khung cảnh mông lung này nữa, ở trong này có thể thảnh thơi một chút, không đến mức càng ngày càng nôn nóng đến phát điên.
- Đại nhân, tình hình nghiêm trọng lắm sao?
Sau khi nhìn thấy Lục Ly đi vào với sắc mặt cực kỳ khó coi, Điếc đạo nhân quan tâm hỏi. Lục Ly nhẹ nhàng gật đầu diễn tả tình huống bên ngoài một lần, Điếc đạo nhân cũng trợn tròn mắt, ma thú ở Ma Vực chỉ chuyên tâm vào cơ thể, những thứ chân ý với thần thuật này cũng không am hiểu lắm, chứ nói chi là trận pháp cấm chế.
- Ngươi cũng đừng lo, ta sẽ nghĩ cách, ngươi tu luyện tiếp đi.
Lục Ly khoát tay áo, hắn trầm tư một lát thân thể lóe lên đi vào bên trong đại điện cấm chế, hắn nhìn mấy vạn bản tàng thư bên trong đại điện, mới bớt lo một chút, ít nhất không phải là hắn không có một chút hi vọng nào.
Nếu Thiên Linh Tử là Thần Tượng Tông Sư, mấy vạn quyển sách ở nơi này chắc chắn có sách về phương diện trận pháp cấm chế, cho dù hết đường có thế đi, thì hắn cũng có thể tốn thời gian mười mấy năm để đọc hết toàn bộ sách. Chờ trình độ trận pháp cấm chế của hắn đạt tới một tình trạng nhất định, có lẽ còn có hi vọng phá vỡ huyễn cảnh của nơi này.
Tuy nhiên, nếu có cách Lục Ly chắc chắn sẽ không muốn đọc sách ở đây tới vài chục năm. Dù sao hắn còn rất trẻ tuổi, tính tình vẫn rất háo thắng. Trong thời gian mười mấy năm cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Đấu Thiên Giới và Địa Hoàng Giới có thể xảy ra chuyện hay không cũng chưa biết.
- Huyết Linh Nhi, ngươi có cách gì không?
Lục Ly truyền lời cho Huyết Linh Nhi, sau đó được truyền lời lại:
- Không biết, ta ra ngoài thử một chút xem sao?
- Được, ngươi ra ngoài xem thử một chút đi.
Lục Ly thả Thần Thi ra, Huyết Linh Nhi nhô xúc tu ra xâm nhập vào lòng đất. Lòng đất cứng rắn một cách kỳ lạ, thần binh cũng không phá nổi. Tuy nhiên xúc tu của Huyết Linh Nhi là hư ảnh nên có thể nhẹ nhõm tiến vào.
Lục Ly nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, để mình bình tĩnh lại, hắn bắt đầu sắp xếp những loại sách liên quan tới huyễn cảnh ở bên trong đại điện, coi thử xem có thể tìm được phương pháp phá giải hay không.
Loại sách này rất nhiều, tốn ba canh giờ, Lục Ly tìm được hơn một nghìn bản, hắn kiên nhẫn bắt đầu lật xem từng quyển. Tuy nhiên chỉ đọc một lát hắn lại ngừng, bởi vì quyển sách này quá cao thâm, dùng trình độ hiểu biết về trận pháp cấm chế trước mắt của hắn còn chưa thể đọc hiểu hoàn toàn...
Lật sách, xem xét!
Chỗ nào không hiểu thì bù lại kiến thức cho phương diện đó, Lục Ly quên đi thế giới bên ngoài, quên đi Huyết Linh Nhi, một lòng lặng yên trong biển kiến thức trận pháp cấm chế mênh mông.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua mấy ngày, Lục Ly lặng yên trong sách cấm chế cũng không có thời gian quan tâm, cho đến khi truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, mới khiến hắn giật mình tỉnh lại.
- Chủ nhân!
Huyết Linh Nhi truyền lời:
- Huyễn trận ở đây rất lợi hại, muốn phá vỡ hoàn toàn, chỉ dựa vào năng lực của ta thì không được. Tuy nhiên ta có thể nghĩ cách phá ngoại vi huyễn trận.
- Ngoại vi huyễn trận là sao?
Lục Ly không hiểu hỏi:
- Ý của ngươi là nơi này có rất nhiều huyễn trận à?
- Đúng!