Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 1744 - Chương 1732: Đã Phá Vỡ (2)

Bất Diệt Long Đế Chương 1732: Đã phá vỡ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tiếp tục lĩnh ngộ, thời gian tiếp tục trôi qua, trôi qua ba tháng nữa, cuối cùng cũng vang lên truyền âm của Huyết Linh Nhi, khiến Lục Ly giật mình tỉnh lại:

- Chủ nhân, phá vỡ rồi!

Đôi mắt Lục Ly nhanh chóng trở nên vô cùng thanh tỉnh, dừng một chút thân thể lóe lên ra bên ngoài Thiên Tà Châu.

- Hả?

Sau khi hắn vừa ra tới liếc nhìn vài lần, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì cảnh vật bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi. Vốn dĩ thế giới Lục Ly nhìn thấy là khung cảnh mông lung, bây giờ đập vào mắt lại là cảnh hoang sơ, cánh đồng hoang vu mênh mông.

- Huyết Linh Nhi làm tốt lắm!

Lục Ly biểu dương Huyết Linh Nhi, sau đó hỏi ý kiến:

- Ngươi phá xung quanh huyễn cảnh hay là phá toàn bộ cửa ải của thế giới huyễn cảnh này vậy?

- Nghìn dặm xung quanh.

Huyết Linh Nhi giải thích nói:

- Nhưng chủ nhân không cần phải lo lắng, ngài tới bất kỳ chỗ nào, có ta đi theo bên cạnh, có thể phá vỡ cảnh vật xung quanh thuộc phạm vi nghìn dặm của huyễn trận trong nháy mắt.

- Tốt!

Sau khi Lục Ly dạo qua một vòng ở xung quanh, vung tay lên nói:

- Vậy trước tiên chúng ta đi dạo xung quanh, xem thử xem có thể gặp được người nào hay không.

Cảnh vật của huyễn cảnh đã bị phá vỡ, vậy ít nhất có thể nhìn thấy thế giới chân thật, nói cách khác có thể gặp được người ở trong này.

Lúc trước Lục Ly luôn không gặp được người nào, bây giờ mới hiểu, thì ra cảnh vật lúc trước hắn nhìn thấy đều là ảo ảnh. Bây giờ tầng huyễn trận này bị phá hết, nên hắn có thể nhìn thấy cảnh vật chân thật, đương nhiên sẽ có thể có người ở trong này.

Lục Ly thu hồi Thiên Tà Châu, sau đó mang theo Thần Thi chạy dọc đường, rất nhanh hai người chạy hơn nghìn dặm, thế giới phía trước quả nhiên trở lại khung cảnh mông lung.

Ù... Ù.... Ù…!

Trên chân Thần Thi tỏa ra ánh sáng, sau đó xúc tu của Huyết Tiên Đằng ló ra, đâm vào lòng đất. Lục Ly lẳng lặng chờ đợi, chỉ sau một nén nhang, xung quanh thế giới xung quanh lóe sáng lên, sau đó thế giới mông lung biến mất, cảnh vật xung quanh biến đổi, lại hiện lên khung cảnh hoang vu.

- Đi!

Lục Ly mang theo Thần Thi tiếp tục chạy, lần này chạy vẻn vẹn trăm dặm, Lục Ly đã phát hiện ra một người, tuy nhiên người này đã chết.

- Là người của Lăng Tiêu Các!

Lục Ly có chút ấn tượng mơ hồ, người này là đệ tử Lăng Tiêu Các, hắn nhìn mấy lần thi thể của người này, âm thầm kinh hãi. Biểu cảm của người này rất là dữ tợn, quần áo trên người lộn xộn, trên mặt còn có vết cào, rất rõ ràng đang sống sờ sờ mà bị ép điên, cuối cùng tự sát.

- Xem ra là do huyễn trận bức điên!

Lục Ly nhếch miệng, thời gian đi vào cửa ải này cũng không dài, tâm lý thừa nhận của người này vẫn còn rất yếu...

- Đi thôi!

Lục Ly phất tay, mang theo Thần Thi tiếp tục chạy, hắn chuẩn bị chạy hơn trăm vạn dặm, xem thử xem có thể gặp được Lâu Thập Nhị, Tuyết Thánh Nữ hay không. Mặt khác hắn cần quan sát tình hình bên trong huyễn trận này một chút, sau đó mới nghĩ cách phá vỡ cấm chế tầng hai.

Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, sau khi chạy hai ngày, Lục Ly cũng không biết đã chạy bao xa, trên đường hắn lại thấy ba cỗ thi thể, hai cỗ đã biến thành hài cốt, không biết đã chết bao nhiêu năm. Ngoài ra còn có một cỗ là nữ đệ tử của Tuyết Sơn Cung, cũng bị ép đến điên rồi tự sát.

Vù Vù Vù!

Một ngày trôi qua, sau khi Thần Thi phá giải cấm chế một lần nữa, phía xa đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió. Sau đó có hơn mười người bay tới, thần niệm Lục Ly quét tới, khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn thu Thần Thi vào, lẳng lặng đứng tại đây chờ đợi.

Sau một nén nhang, mười mấy người kia chạy vọt đến, một thanh âm vang lên từ xa:

- Lục huynh đệ, cuối cùng ngươi tới đây, chúng ta đã đợi ngươi rất lâu.

Lâu Thập Nhị mang theo Tuyết Thánh Nữ và hơn hai mươi đệ tử của hai tông chạy tới, trong mắt mọi người đều ánh lên sự hừng hực, vẻ mặt nhìn Lục Ly giống như là gặp được người thân mấy chục năm không gặp...

Mười mấy người long đong vất vả trông rất mệt mỏi, xem trạng thái của mọi người đều không tốt. Mặc dù dáng vẻ của mấy người Tuyết Thánh Nữ vẫn ngăn nắp như cũ, bề ngoài xinh đẹp mỹ lệ, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng rất kém cỏi, trên mặt tích tụ vẻ mỏi mệt, bên trong ánh mắt không còn có thần và lộng lẫy trước kia.

Nhìn thấy Lục Ly, trong đôi mắt Tuyết Thánh Nữ vẫn xuất hiện một tia sáng kỳ dị, bên trên khuôn mặt lạnh băng hiện lên một ý cười ôn hòa, sau khi theo Lâu Thập Nhị tới, nàng cúi người hành lễ nói:

- Lục công tử, lại gặp rồi.

- Ha ha!

Lục Ly chắp tay nói:

- Hạn hán lâu ngày gặp mưa lành, nơi xứ người gặp được bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, lúc thi đỗ bảng vàng được đề tên, đây là bốn việc vui lớn trong cuộc đời. Có thể ở đây gặp được các vị, đối với Lục mỗ mà nói giống như nơi xứ người gặp được bạn cũ vậy, muốn uống cạn một chén lớn...

- Ha ha ha!

Lâu Thập Nhị thân mật vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói:

- Uống rượu là chuyện nhỏ, khi đi ra ta mời Lục huynh đi tửu lâu tốt nhất uống ba ngày ba đêm, vấn đề quan trọng bây giờ là phải phá cửa này. Tiểu huynh đệ tài cao ngút trời, vậy mà có thể phá vỡ huyễn trận tìm tới chúng ta, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng đối với ngươi, đã không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung. Phải chăng ngươi có thể phá vỡ toàn bộ cấm chế, qua khỏi cửa này?

Ánh mắt đám người Tuyết Thánh Nữ lấp lánh nhìn qua Lục Ly, trên mặt đều là vẻ chờ mong, ở bên trong này mệt nhọc mấy tháng, thể xác và tinh thần của mọi người đều mệt. Mặc dù không đến mức tinh thần sụp đổ, nhưng cũng bị giày vò đến mơ mơ hồ hồ.

- Sợ là khiến các vị thất vọng rồi!

Lục Ly cười khổ một tiếng nói:

- Bây giờ ta chỉ có thể phá vỡ tầng thứ nhất cấm chế cảnh vật thôi, căn cứ theo quan sát của ta, cửa ải này có ba tầng huyễn trận, nhất định phải phá hết ba tầng cấm chế mới có thể tìm được lối ra.

Nụ cười Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ trên mặt dần dần trở nên nhạt đi, đôi mắt của hai người đều xuất hiện vẻ bối rối, những người còn lại càng không chịu nổi, trong đôi mắt và trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment