Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt Lục Ly không thay đổi, hỏi ngược lại:
- Các ngươi dám vào mộ Nguyệt Đế, các tiền bối của tông phái chắc chắn sẽ chỉ điểm cho các ngươi, chẳng lẽ tổ tiên của các ngươi không có kinh nghiệm phá vỡ cửa này sao?
- Có!
Lâu Thập Nhị cười khổ giải thích:
- Nhưng... Ải cấm chế này so với trong lịch sử biến thái hơn rất nhiều, kinh nghiệm của chúng ta hoàn toàn không có tác dụng. Nếu như Lục huynh không có cách, chúng ta sợ là phải ở nơi này vây khốn hơn nghìn năm.
- Biến thái hơn rất nhiều sao?
Lục Ly ngượng ngùng sờ lên mũi, xem ra nguyên nhân là do hắn ở đây... Uy lực độ khó của cấm chế ở cửa ải này tăng lên, là do người giữ mộ cố ý gia tăng? Mục đích chính là vây khốn bọn họ nghìn năm, nhằm báo thù chuyện hắn khiêu khích người giữ mộ ở trên Sinh Tử Lộ.
- Lục công tử!
Tuyết Thánh Nữ miễn cưỡng tỉnh lại, cầu xin nói:
- Ngươi có thể giúp ta tìm kiếm đệ tử Tuyết Sơn Cung của bọn ta một chút hay không? Rất nhiều đệ tử của bọn ta tới đây, không cẩn thận bị tách rời, bây giờ tung tích không rõ, ta sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ừm, trên đường ta gặp được một đệ tử của các ngươi!
Vẻ mặt Lục Ly mang theo vẻ nặng nề nói:
- Nàng đã tự sát, còn có một đệ tử của Lăng Tiêu Các cũng tự sát.
- A?
Sắc mặt của Tuyết Thánh Nữ và những nữ đệ tử còn lại cũng thay đổi, tất cả điều lộ ra vẻ bi thương, Tuyết Thánh Nữ vội vàng cầu xin:
- Lục công tử có thể mang bọn ta đi tới đó không? Ta muốn giúp tỷ muội của ta thu lại di thể.
- Đi!
Lục Ly vung tay lên mang theo mọi người chạy đi, lần này tất cả điều chạy, vẻn vẹn tốn thời gian mấy canh giờ đã tìm được nữ đệ tử kia. Tuyết Thánh Nữ và mấy nữ đệ tử của Tuyết Sơn Cung nhìn thấy tình trạng bi thảm của người kia, tất cả đều đau lòng lệ rơi đầy mặt. Tuyết Thánh Nữ miễn cưỡng tỉnh lại, thu di thể của nữ đệ tử này thu vào bên trong không gian giới.
- Lục công tử!
Tuyết Thánh Nữ trịnh trọng hành lễ nói:
- Làm phiền ngươi phá giải những nơi có cấm chế còn lại, giúp bọn ta tìm tới những tỷ muội còn lại, Tuyết Tĩnh Nhã ta sẽ khắc ghi mối ân tình này của ngươi.
Ánh mắt Lâu Thập Nhị cũng nhìn qua Lục Ly, nhưng không nói nợ nhân tình gì, chỉ là trịnh trọng gật đầu.
Lục Ly trầm ngâm một lát, xua tay nói:
- Tuyết Thánh Nữ không cần phải nói ta cũng sẽ cố gắng hết sức, đừng nói những chuyện ân tình, mọi người có thể đi cùng một chỗ, cũng là duyên phận. Khả năng của Lục mỗ có thể giúp đỡ một việc nhỏ này, cũng là vinh hạnh của ta.
- Đa tạ Lục công tử!
Đôi mắt của Tuyết Thánh Nữ hơi đỏ lên, nếu như ở bên ngoài, thân phận, địa vị, chiến lực của Lục Ly so với nàng đều là sự khác biệt giữa trời với đất. Đừng nói để nàng hành lễ với Lục Ly, muốn tới gần nàng nói mấy câu cũng khó. Cho dù Lục Ly có thể giúp nàng, nàng cũng không thể đến mức hạ thấp mình cảm kích như vậy.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, luôn luôn khiến cho người ta biết ơn hơn là dệt hoa trên gấm!
Cộng thêm cách nói chuyện và làm việc của Lục Ly rất khéo léo, không có một ý kể công nào, điều này khiến cho hảo cảm của Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đối với hắn tăng lên rất nhiều, trong lòng đã coi hắn là một người bạn.
- Đi!
Lục Ly phất tay, dẫn theo một đám người chạy như bay, lần này hắn không dám lấy Thần Thi ra. Mà để Huyết Linh Nhi từ bên trong Thiên Tà nhô ra một cái xúc tu, từ lòng bàn chân hắn nhô ta, như vậy có thể phá trận trong lúc vô hình.
Thật ra trong lòng Lục Ly có chút thất vọng.
Vốn dĩ hắn muốn tụ hợp với bọn người Lâu Thập Nhị, Tuyết Thánh Nữ, là muốn xem thử xem bọn họ có phải có cách không, tụ tập trí tuệ của mọi người để đi ra khỏi đây.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của mọi người, là hoàn toàn không có cách nào, hắn tìm tới một đám người, lại chỉ có thể vướng víu, bây giờ còn phải giúp bọn họ tìm kiếm đệ tử của bổn tọag...
Liên tục bay đi phá trận, Lục Ly không có quá nhiều động tác, chỉ nhắm mắt đứng đấy, sau một lát khung cảnh xung quanh sẽ biến đổi lớn, cảnh vật trong phạm vi nghìn dặm xung quanh của huyễn trận sẽ bị phá vỡ.
Chuyện khiến cho Lục Ly đau lòng là, chạy đằng đẵng ba ngày, phá giải không biết bao nhiêu nơi có huyễn trận, bọn hắn vẻn vẹn chỉ tìm được năm người.
Bên trong năm người này có ba người đã chết, trong đó có hai đệ tử của Yến Vũ Lâu và một đệ tử của Tuyết Sơn Cung. Hai người còn sống một là đệ tử của Lăng Tiêu Các, một người khác là nữ đệ tử của Tuyết Sơn Cung. May mắn bọn người Lục Ly tới kịp thời, trạng thái tinh thần của người này đã không phải kém bình thường, lúc nào cũng sẽ có thể hóa điên hoặc tự sát.
Cửa ải này ai cũng không biết nó lớn bao nhiêu? Nếu như lớn đến vô biên vô tận, nếu như hao tốn mấy năm hay mấy chục năm mới có thể tìm được tất cả mọi người thì sao?
Nếu như không phải đã đồng ý với Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ, Lục Ly chắc chắn sẽ không xen vào nữa. Lãng phí nhiều thời gian như vậy, cứu một chút người không liên quan, Lục Ly cũng không phải Thánh Nhân, lòng mang thiên hạ muôn dân trăm họ...
Tiếp tục chạy, trên đường đi không ngừng xuất hiện đệ tử của Đại Thần Tông, tuy nhiên cũng thường xuyên có thể gặp được người chết. Nếu như tách rời ra thì chỉ có một người, tâm lý thừa nhận không mạnh, ở bên trong này đúng là rất dễ điên mất hoặc là tự sát đi chết.
Trên đường Lục Ly còn gặp Thạch Đầu Nhân, năng lượng của Thạch Đầu Nhân hao hết, biến thành một phế thạch ngã trên mặt đất.
- Phía trước có người, có không ít người vẫn ổn!
Phá giải huyễn trận một lần nữa, đôi mắt Lâu Thập Nhị lập tức sáng lên, thần niệm của mọi người tản ra quét tới, sắc mặt Lục Ly lại trầm xuống.
Trước mặt đúng là có không ít người, có hơn mười người, tuy nhiên lại là đệ tử Lăng Tiêu Các, bên trong có Lăng Phi Độ.
Cứu được người không nên cứu rồi.
Vèo vèo!
Người phía trước bay vụt đến, trong đó có đệ tử của Tuyết Sơn Cung và Yên Vũ Lâu, sau khi nhìn thấy Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị lập tức vui mừng không thôi.